Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2863: Ta kháng nghị

“Đa tạ Cục tọa Trác Bích Nga hành lễ, xoay người nhìn về phía Lâm Bắc Thần, hài hước nói: “Không phải ngươi muốn gặp Hoa Vũ Kiếm hay sao? Hắn ở ngay đây này, còn không mau đến đoàn tụ với hắn đi?"
Lâm Bắc Thần nghe vậy thì giật nảy mình.
Hắn lôi theo còng tay bước qua, nhìn kỹ lại, lập tức không kiềm được mà thốt lên một câu “Đù"
Hóa ra gia hỏa bị chịu cực hình đang quỳ trên mặt đất này lại chính là Cục trưởng Đặt Pháp Cục Hoa Vũ Kiếm. Cục trưởng, ngươi phù rồi sao cục trưởng?
Sao hôm qua vẫn còn là Diêm Vương sống cao cao tại thượng mà hôm nay đã biến thành một tên tù nhân thê thảm rồi?
Hoa Vũ Kiếm quay đầu thoáng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Trái lại làm liên lụy đến ngươi rồi.
Một con mắt của hắn đã bị mọi mất, cái mũi bị gọt đi, trên mặt bị khắc chữ, có thể nói là thê thảm vô cùng. Nhưng khi hắn nói chuyện thì giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh: “Xin lỗi, chỉ có thể trách ngươi không may thôi.
Lúc này trong đầu Lâm Bắc Thần đang điên cuồng nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.
Ta thế này là bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực nội bộ Đặc Pháp Cục rồi à? Thế con mẹ nó đạo gì đây.
“Ha ha ha, Hoa Vũ Kiếm, gia hỏa này là chắc hẳn là tâm phúc cuối cùng của ngươi nhỉ. Đừng có chối, ngươi trước giờ luôn làm việc trầm ổn vậy mà lại trực tiếp đề bạt gia hỏa mới gặp mặt có một lần làm hành động viên đặc biệt, nhất định ngươi và hắn có liên quan không ít. Đáng tiếc, làm bằng hữu nhiều năm như thế, ngươi chắc hẳn hiểu rõ ta rồi, ta làm việc không nắm chắc tuyệt đối sẽ không ra tay, đến khi ra tay thì sẽ tuyệt đối không chừa cho kẻ địch một chút may mắn nào... Bây giờ, ta khuyên ngươi giao ấn tín Cục trưởng ra đây, ít chịu khổ đi chút. Nếu không, thủ đoạn của Đặc Pháp Cục chính ngươi cũng biết, ngươi chịu không nổi đâu. Người trẻ tuổi mũi ưng mặc giáp trắng ngồi phía sau chiếc án rộng bật cười lớn.
Hoa Vũ Kiếm xì một tiếng khinh miệt, gằn giọng nói: “Yến Cuồng Khách, ngươi nhận bao nhiêu ân huệ của Hoa gia như thế, không nhờ có ta giúp đỡ ngươi nhiều năm như thế, ngươi há có được ngày hôm nay? Hạng người vong ân phụ nghĩa như ngươi, tất không được chết yên lành"
Người trẻ tuổi mũi ưng mặc bạch giáp bật cười: “Nếu không phải Hoa gia các ngươi đắc thế, sao ta lại leo lên ngươi làm gì? Nhưng ngày hôm nay không còn như thế nữa, lão tổ Hoa Vũ Kính nhà ngươi chiến tử ở Canh Kim Thần triều. Hoa gia đã mất đi Tân tổ tọa trấn, đại thế không còn, đương nhiên ta muốn lập môn hộ khác rồi. Ha ha, muốn trách thì phải trách Luyện Kim Thập Thế và Lâm hoàng hậu kia, đã giết chết lão tổ nhà ngươi, ha ha ha."
Lâm Bắc thần nghe xong.
Hở?
Sao lại có phần diễn của ta nữa vậy?
Hóa ra gia hỏa rải độc quang ngân sắc chết trong tay lão Vương lại là lão tổ nhà Hoa Vũ Kiếm.
Đây thật con mẹ nó đúng là duyên phận mà. Hắn ho khan, cười giải thích, nói: “Khụ khụ, vị này là Yến đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi. Ta và Hoa Vũ Kiếm vốn không quen không biết... Hôm qua thậm chí ta còn trêu tức con của hắn nữa, thật ra ta không phải là loại người tốt lành gì hết.
“Nhân vật nhỏ, chỗ này không có chỗ cho ngươi lên tiếng"
Người trẻ tuổi mũi ưng mặc bạch giáp nở nụ cười lạnh, không che giấu sự khinh thường của bản thân đối với Lâm Bắc Thần chút nào, giống như đang nhìn một con chó cỏ bị nhốt trong lồng vậy.
Tiếng bước chân truyền đến.
Bóng người cao lớn của Thân Viễn xuất hiện, trong tay cầm theo hai cái đầu người.
“Đại nhân, theo phân phó của ngươi, nên khảo vấn đã khảo vấn rồi, người cũng đã giết"
Hắn là tâm phúc Thị vệ trưởng của Hoa Vũ Kiếm, bây giờ lại thay đàn đổi dây, trái lại còn tận hiến cho người trẻ tuổi mũi ưng mặc bạch giáp kia. Trong tay hắn cầm theo hai cái đầu người, một nam một nữ, người nam thì Lâm Bắc Thần không biết, còn nữ thì vẻ ngoài lại rất quen.
Chính là nữ quản lý của phòng duyệt lãm tin tức mà hôm qua được Lâm Bắc Thần xem tướng tay.
Con dấu của Hoa Vũ Kiếm.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên trở nên ngây người.
Trái tim cứ như vì bị cái gì đó mà nhói đau.
Hôm qua người còn sống sờ sờ, xinh đẹp ưu nhã như thế, bị mình trêu chọc cũng phản kích rất ôn hòa, đó là một nữ tử trẻ tuổi sống một cách vừa thỏa mãn vừa tự tại. Nhưng lúc này đây, chỉ mới chớp mắt đó thôi đã bị hạ độc thủ cùng với trượng phu của nàng.
Đám người Yến Cuồng Khách này thủ đoạn quả thật quá độc ác. Có hơi đánh mất nhân tính.
“Hoa Vũ Khiếm, ngươi còn muốn mạnh miệng nữa ư?"
Tên tay sai Thân Viễn trung thực ngày xưa tiến đến, đá một đá vào bả vai Hoa Vũ Kiếm, nói: “Đã làm thì sớm nhận, ký vào tội trạng, có thể chịu khổ ít đi chút, để ngươi được thống khoái mọt phen. Nếu không, những cực hình kia của Đặc Pháp Cục xem như thật sự phải dùng lên người ngươi rồi.
Hoa Vũ Kiếm bị đá ngã ngửa ra đất, giãy dụa đứng lên. Nhìn thấy thủ cấp của con trai và con dâu, trên mặt hắn hiện lên bi thương và thù hận, nhìn chằm chằm vào Thân Viễn, cười lạnh: “Đúng lúc ta cũng muốn thử xem mùi vị của những cực hình kia... Có điều, nội tình Hoa gia ta còn đó, cuối cùng sẽ có một ngày ngóc đầu trở lại, các ngươi đều sẽ không được chết tử tế.
Sau chiếc án to rộng, Yến Cuồng Khách vỗ tay cười to.
“Được, không hổ là binh sĩ Hoa gia, cũng có mấy phần khí phách. Người đâu, đưa Hoa Vũ Kiếm cùng với tên Lý Thiếu Phi này vào trong viện đi, mang hình cụ lên.
Hắn hạ lệnh.
Hai người Lâm Bắc Thần và Hoa Vũ Kiếm được đưa vào trong viện tử. Mười mấy món hình cụ nhuốm máu tươi khủng bố xếp thành một hàng. Lâm Bắc Thần thoáng nhìn sang, không nhịn được mà rùng mình một cái. Mấy thứ hình cụ này quá âm hiểm, quả thật không giống như thứ mà người bình thường có thể nghĩ đến.
Áp Lý Thiếu Phi lên trước đi, để hắn ta được nhìn thấy uy lực vài món đồ chơi nhỏ của thiếu gia Hoa gia chúng ta.
Yến Cuồng Khách cười lạnh.
Lâm Bắc Thần đáp: Ta chỉ là một nhân vật phụ thôi mà.
Tại sao lại làm ta trước vậy?
Hắn lớn tiếng nói: “Ta kháng nghị Yến Cuồng Khách nhìn Lâm Bắc Thần, mặt mày không cảm xúc. Giết gà dọa khỉ, gà còn có lựa chọn nào khác sao?
Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía Hoa Vũ Kiếm, nói: “Đại nhân, nếu như bây giờ ta phản kháng, lỡ tay giết chết hết bọn hắn, có được tính là không phản bội Đặc Pháp Cục, có thể không bị chế tài không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận