Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2350: Ngày ngày đều nhớ

“Đến rồi, ở ngay đây?
Đại nghị trưởng Phong Hướng Bắc không chút biểu cảm dẫn Lâm Bắc Thần đến cửa: “Vị đại nhân kia đang chờ ngươi bên trong, người vào đi"
Người có thể được đại nghị trường xưng là đại nhân ở tinh lộ Lưu Uyên này, thân phận cao quý đến cỡ nào.
Lâm Bắc Thần nói: Đại nghị trưởng không vào cùng sao?”
Phong Hướng Bắc lắc đầu: “Ta chờ người bên ngoài"
Người có thể khiến cho đại nghị trưởng cam tâm chờ bên ngoài, thân phận tôn quý đến cỡ nào?
Lâm Bắc Thần đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một gian phòng cực kỳ rộng lớn.
Mặt đất màu trắng ngọc thạch mang theo hoa văn thô ráp, từng khung trụ màu trắng chống đỡ mái vòm hình tròn, có bàn và ghế đá tạo hình cổ xưa, bên trên bày hoa quả và rượu. Một cánh cửa bằng thủy tinh sát đất, gió từ ngoài thổi vào lay động hai tấm rèm mỏng màu trắng rũ xuống hai bên.
Tất cả bố trí đều lộ ra sự trang nhã.
Cánh cửa sau lưng ầm ầm đóng lại.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn một vòng trong phòng, cũng không thấy bóng người nào.
Chẳng lẽ Phong Hướng Bắc dẫn hắn đi sai phòng?
Hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lúc đang suy nghĩ, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Lâm Bắc Thần quay người lại.
Một bóng hình xinh đẹp màu tím nhào đến trước người hắn.
Lâm Bắc Thần cũng kịp giang rộng vòng tay, bóng hình xinh đẹp liền chui vào ngực hắn.
“Ta đã sớm đoán được là muội... ưm?"
Lâm Bắc Thần còn chưa nói xong, miệng đã bị một cái miệng nhỏ hồng nhuận thơm ngọt chặn lại.
Ôn hương nhuyễn ngọc.
Răng môi kề nhau.
Kỹ thuật hôn của bóng người xinh đẹp còn chưa thuần thục. Nhưng lại nhiệt tình đến mức có thể hòa tan hết thảy.
Trên người mang theo khí tức quen thuộc của Lâm Bắc Thần. Có một vị triết gia vĩ đại đã từng nói qua, khi nam nhân đang hôn, cuối cùng sẽ không kìm lòng được mà muốn dùng tay nắm lấy một vật gì đó.
Lâm Bắc Thần cũng không ngoại lệ.
“Hì hì.."
Bóng hình xinh đẹp trong ngực hắn bắt lấy hai tay của hắn, sau đó dán hắn vào trên vách tường, cắn cái môi của hắn, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói, có nhớ ta không?"
“Ngày nào cũng nhớ”
“Chỉ là ngày nào?”
“Mỗi canh giờ đều nhớ”
“Chỉ là mỗi canh giờ?"
“Mỗi lần thở cũng đều nhớ?
“Mặc dù biết rất rõ ràng huynh gạt ta, nhưng ta rất vui"
Lăng Thần lại chui vào trong ngực Lâm Bắc Thần, trán dựa vào cổ của hắn, hít lấy mùi hương từ cổ áo hắn truyền đến: “Ta nhớ huynh lắm. Khi thức cũng nhớ, khi nằm mơ cũng nhớ, nửa tỉnh nửa mơ lại càng nhớ. Ngay cả khi ta thở ta cũng đều nhớ huynh”
“Cho nên ta mới đến tìm muội nè”
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy mỹ nhân trong lòng.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể nho nhỏ của Lăng Thần tích lũy quá nhiều tưởng niệm. Vừa nãy, muội đã không giữ lại chút nào mà bạo phát ra ngoài.
“Hừ, rõ ràng là ta tìm huynh mà”.
Lăng Thần bất mãn nhăn cái mũi xinh đẹp của mình: “Ta chờ huynh mấy ngày ở Lưu Uyên thành, chân cũng đã biết ta ở đây nhưng huynh vẫn không đến tìm ta"
Lâm Bắc Thần mỉm cười sờ vào mũi của đại lão bà: “Không chủ động đến tìm muội là có nguyên nhân. Lần trước, sau khi muội đi, ta đã từng hứa với cha của muội, sẽ dẫn ông ấy đi tìm muội. Kết quả, cha của muội vẫn còn ở Đông Đạo Chân Châu, còn ta thì chuẩn bị tiến vào cấp Lãnh chúa."
Hắn thuật lại tất cả những gì phát sinh sau khi Lăng Thần rời khỏi Đông Đạo Chân Châu. Hai người nắm tay nhau bước đến phía trước cửa sổ.
Gió từ đầu thổi tới.
Thế giới đột nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp.
“Để Phong thúc thúc mang huynh đến là có một chuyện rất quan trọng ta cần phải nói với huynh"
Lăng Thần nghiêng đầu tựa vào vai Lâm Bắc Thần, sâu kín nói: “Dưới lòng đất Lam Cực Tinh phong ấn một di chỉ chiến trường cố hư không loại Giáp, trong đó có nguy hiểm rất lớn, nhưng cũng ẩn chứa đại cơ duyên. Ma tộc sở dĩ không tiếc bất cứ giá nào đánh vào Lam Cực Tinh cũng có liên quan đến di chỉ chiến trường cổ này. Ba ngày sau, cánh cửa di chỉ sẽ xuất hiện. Huynh hãy dùng thân phận người có huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng để tiến vào. Huynh muốn đột phá cấp Lãnh chúa, thời cơ nằm bên trong chiến trường. Ta có một bản đồ chiến trường cổ không trọn vẹn của Canh Kim vương triều. Huynh hãy xem qua một lần, nhanh chóng nhớ kỹ Lăng Thần lấy ra một tấm kim loại bất quy tắc màu đen.
Đây chính là tấm bản đồ không trọn vẹn.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Bản đồ này... không phải muội trộm ra chứ?”
“Tại sao lại gọi là trộm chứ?”
Ánh mắt của Lăng Thần nhấp nháy giống như ngôi sao: “Là ta thừa dịp hoàng thúc không đề phòng, lặng lẽ lấy từ trong thư phòng của hắn ra"
Lâm Bắc Thần: “."
Cái này còn không phải là trộm?
Cảm động.
Lâm Bắc Thần lập tức lấy ra điện thoại, chụp lại một tấm hình: “Ta nhớ rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Lăng Thần kinh ngạc.
Bản đồ trên tấm kim loại màu đen nhạt có vô số hoa văn và tọa độ, giống như tinh hà chư thiên mênh mông.
Nhìn qua có thể không quên nhưng cũng không thể nhớ kỹ nhanh đến như vậy.
“Ha ha, xưa nay ta nhớ rất nhanh, muội không biết sao?”
Lâm Bắc Thần dương dương đắc ý.
“Không được, huynh xem qua một lần nữa đi"
Lăng Thần không yên lòng nói. Lâm Bắc Thần cầm lấy tấm kim loại, cẩn thận quan sát.
Chất liệu hình như là mảnh vỡ của một vật nào đó, rất nhiều nơi đã có vết rỉ, cạnh kim loại cũng bị mẻ.
Cầm trong tay có chút nặng.
Hoa văn bên trên giống như sao trời đan xen. Nhìn kỹ sẽ khiến người ta có chút váng đầu. Rất có cảm giác xưa cũ.
Nếu ở trái đất, đoán chừng nó chính là đồ cổ.
Ngoài những thứ đó ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Được rồi, ta xem xong rồi"
Lâm Bắc Thần trả lại: “Muội mau trả về lại thư phòng của hoàng thúc muội đi. Nếu không cẩn thận, bị phát hiện sẽ bị đánh vào mông đấy”
Lăng Thần le lưỡi nói: “Hắn không dám đâu."
Lâm Bắc Thần vốn muốn hỏi chuyện liên quan đến Canh Kim vương triều, nhưng nghĩ lại cảm thấy nên thôi:
“Hình như ta không có tư cách tiến vào di chỉ chiến trường. Muội đưa ta mấy thứ này có làm được gì?"
Lăng Thần mỉm cười giảo hoạt: “Ta sẽ dẫn huynh vào trong. Đến lúc đó, huynh cải trang thành thị vệ là được"
1335 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận