Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2177: Bà điên?

Lâm Bắc Thần vỗ ngực bảo đảm đi bảo đảm lại, sau đó bất động thanh sắc dò xét: “Đúng rồi, thực lực Thiên công tử quá mạnh, tự xưng là tam giai đỉnh phong. Ta không biết về cảnh giới tu luyện thế giới thiên ngoại, người chơi được không đấy?”
“Tam giai? Rất lâu rồi ta chưa nghe lại cái danh từ này. Ha ha ha, ngươi yên tâm đi, hệ thống hai mươi bốn huyết mạch, mặc kệ là cái nào, tam giai cũng chỉ là tạp ngư. Mặc dù ta chỉ khôi phục được một phần ngàn sức mạnh, nhưng đối phó loại tạp ngư tam giai, một ánh mắt cũng có thể giải quyết"
Kiếm Tuyết Vô Danh lòng tin mười phần.
Lâm Bắc Thần cố ý khích tướng: “Ngươi đừng có nói ngoài miệng dễ nghe như vậy. Đến lúc đó thấy đối phương quá mạnh, người đừng nói ngươi sẽ quay đầu bỏ chạy đấy nhé?”
Cẩu nữ thần có lúc nào đáng tin cậy đâu.
Kiếm Tuyết Vô Danh cảm thấy uy tín của mình bị khinh bỉ, nổi giận nói: “Ngươi coi ta là thần gì thế? Bây giờ ta đã là vô địch Thần giới và nhân gian, thực lực nắm chắc. Nếu ngươi không tin, ta có thể lập lời thề ngay chỗ này.
Nếu đến lúc đó ta địch không lại Thiên công tử gì đó, trinh tiết mấy trăm năm qua mà ta giữ gìn sẽ mặc cho ngươi tùy tiện chà đạp”
Phì, ta thấy người thèm nhỏ dãi đệ nhất mỹ nam tử Thần giới ta thì có. Lâm đại thiếu oán thầm trong lòng.
“Vậy thì ta yên tâm rồi"
Hắn làm bộ thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên bệnh thì phải hốt đúng thuốc. Cẩu nữ thần thấy tiền sáng mắt, đầu óc đơn giản, quả nhiên đã bị bảo vật làm cho đầu óc choáng váng, rốt cuộc không nhịn được tò mò. Về phần hắn?
Không có cách nào.
Thương thế của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Đến lúc đó chỉ có thể ở một bên hô cố gắng lên.
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, cho nên ai nấy cũng đều tăng tốc đi tới.
Thời gian một nén nhang.
Mắt thấy sắp sửa lên đến đỉnh Thánh Sơn, đột nhiên một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên trên toàn bộ Sơn mạch Ngọa Khúc Niên Ma Lạc Cách Bảo. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân gấp rút đuổi theo. Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm đại thiếu và cầu nữ thần nhìn nhau, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Không thể nào? Chưa xuất sự đã bị bại lộ?
“Là tiếng chuông triệu tập, tăng thêm tốc độ, miện hạ triệu tập chúng ta tập trung tại quảng trường Thần Vương bên dưới thần đàn chín tầng trên đỉnh núi”
“Nhanh, đi mau, đừng làm trễ nãi thời gian"
Sau lưng đều là thần chức chạy đến đỉnh Thánh Sơn, vừa chạy vừa hò hét triệu tập đồng bạn.
Lâm Bắc Thần và cầu nữ thần đều thở phào một hơi.
Thì ra là như vậy.
Chuyện tốt.
Cả hai đang lo không có lý do chính đáng tiến về tế đàn chín tầng, bây giờ thì hai người đã có thể lẫn vào trong đám người mò cá.
Hai người phi nước đại đằng sau. Một lát sau, tất cả đã đến quảng trường đỉnh Thánh Sơn. Tế đàn chín tầng cao trăm mét gần ngay trước mắt.
Đồng thời Lâm Bắc Thần cũng nhìn thấy Thiên công tử đang đứng trước mặt tượng Thần Vương trên tế đàn. Tên xấu xí đó quả nhiên ở đây.
Vậy cũng đừng trách Lâm mỗ ta đóng cửa thả chó.
Lâm Bắc Thần quay đầu đưa mắt nhìn Kiếm Tuyết Vô Danh, bĩu môi nhìn về phía Thiên công tử, ra hiệu chính là tên gia hỏa trên người toàn là chí bảo thiên ngoại. Ngươi có thể buông tay buông chân mà làm.
Gương mặt tuyệt mỹ của Kiếm Tuyết Vô Danh hiện lên sự hưng phấn.
Qua một thời gian nữa nàng có thể trở về, vừa lúc nhân cơ hội này tích lũy, khi trở về thế giới Hồng Hoang cũng không đến nỗi nghèo túng.
Ánh mắt cựu nữ thần hiện lên sự tàn nhẫn, động tác thuần thục vén thần bào, chuẩn bị ra tay...
Đúng lúc này, Thiên công tử đứng trước mặt tượng Thần Vương đột nhiên đưa tay đè xuống tế đàn chín tầng.
Trên đó có một cơ quan kỳ dị nào đó.
Cạch cạch cạch cạch.
Âm thanh cơ quan vặn vẹo vang lên.
Bên trên tế đàn chín tầng, tượng Thần Vương cao trăm mét, những đường cong thuận theo thắt lưng màu bạc màu sắc sặc sỡ lấp lóe lưu chuyển, lan tràn lên năng lượng lực trường. Oanh. Lực trường bị kích thích, phóng xuất hấp lực kinh khủng không gì so sánh kịp.
“A..."
“Đừng mà..”
“Nhanh.”
Tiếng kêu thảm thất kinh phát ra từ miệng hơn hai ngàn thần chức Đại Hoàng thần điện. Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng đã bị lực hút hút hết tinh hoa sinh mệnh và năng lượng, biến thành tro bụi phiêu tán trong không khí, chỉ để lại quần áo chất đống trên mặt đất.
Trong nháy mắt, hơn hai ngàn thần chức trung thành nhất với Đại Hoàng thần điện cứ như vậy mà chết đi.
Bọn họ vốn cho rằng chờ đợi mình chính là phần thưởng đến từ Thần Vương, là lời khen ngợi đối với biểu hiện trung thành tuyệt đối của bọn họ trước đó, ai biết được lại bị nghiền ép giá trị thặng dư cuối cùng, chết không nhắm mắt. Từng bóng người hóa thành tro bụi. Đến cuối cùng, chỉ còn hai người không bị lực thôn phệ ảnh hưởng, đứng trên đống quần áo trên quảng trường vô cùng bắt mắt.
Là Lâm Bắc Thần và Kiếm Tuyết Vô Danh.
Hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Vậy mà lại dùng phương thức như thế này để bại lộ? Cái này... thật sự một lời khó nói.
Thiên công tử hiển nhiên cũng chú ý đến hai người.
Hắn đứng trên tế đàn chín tầng, quan sát bên dưới, ánh mắt chuyển động, lập tức tập trung vào hai người, huyết sát lấp lóe bên trong ánh mắt nhỏ như hạt đậu xanh, phá giải dịch dung máy ảnh ma pháp.
“Thì ra là ngươi?"
Thiên công tử nhận ra Lâm Bắc Thần, sau khi kinh hãi một chút thì phá lên cười: “Ngươi đến tốt lắm, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ha ha, vậy thì không cần đi nữa, hãy biến thành chất dinh dưỡng cho trận pháp của ta đi"
Lâm Bắc Thần cũng không sợ, nhanh chóng lui lại mười bước: “Miện hạ, cơ hội đến, đừng sợ. Lên trên, chơi hắn đi."
Kiếm Tuyết Vô Danh cũng không thối lui.
Nàng túm thần bào màu đen che giấu hành tích, bước nhanh lên phía trước, từ bên hông móc ra một cây gậy rất dài màu đen, nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay trái, cười gằn: “Mua ha ha ha... người tên Thiên công tử đúng không? Ngươi mau trung thực giao hết bảo bối trên người ra, sau đó hai tay ôm đầu nằm rạp trên mặt đất. Bằng không, ta đánh nổ đầu chó của ngươi."
Biểu hiện Thiên công tử có chút ngưng kết. Đây là bà điên đến từ nơi nào thế?
1159 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận