Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3007: Thông minh xinh đẹp lại có năng lực

Mặt mũi Lận Nhu tràn đầy đau khổ, nước mắt chảy xuống.
Hắn hối hận rồi.
Hắn hối hận bản thân không nên tham lam công lao của đám người tín đồ cuồng tín đoàn cống phẩm, hối hận không nên mượn cái chết của cha con Châu Hải Nhâm để rêu rao thổi phồng, muốn lợi dụng Lý Thiếu Phi để gia tăng uy nghiêm của bản thân, hối hận vì đã xem thường Lê Hoằng Nghị và xem nhẹ Lý Thiếu Phi...
Vốn dĩ hắn cứ cho rằng tất cả mọi người đều bị hắn khống chế trong lòng bàn tay. Đến cuối cùng, hắn phát hiện thằng hề chính là bản thân hắn.
Tiếng kêu rên thảm thiết từ đám người Hắc Ám Thu Cát Giả liên tục kêu lên.
Lận Nhu đang như không nghe thấy. Điều hắn hối hận nhất chính là hắn không nên xuất hiện ở nơi này, chết mất mấy trăm tên thuộc hạ không tính là gì, nhưng trả bằng cái mạng của chính mình thì thật sự không nên.
Đám người Lận Nhu đều bị giết sạch.
Đối với hành vi xâm nhập vào Đặc Pháp Cục bắt người thế này, gần như mỗi một đặc vụ đều không thể tha thứ được, bởi vậy một khi ra tay thì sẽ không chừa lại lối thoát nào.
“Phái người đưa thi thể về Thẩm Phán Đình, thay bổn quan hỏi người của Thẩm Phán Đình một chút, là ai cho đám người nha môn nho nhỏ bọn hắn lá gan dám làm loạn ở trụ sở tổng bộ Đặc Pháp Cục? Cứ bảo bọn hắn đưa ra cho bổn tọa một lời giải thích hợp lý. Nếu không, tất cả hậu quả chính bọn hắn tự gánh chịu"
Ánh mắt Lâm Bắc Thần vừa điên cuồng lại sắc bén.
Mỗi một đặc vụ có mặt ở đây đều chịu chấn động cực lớn.
Mấy nghìn năm cho đến hiện tại chưa từng có một cao tầng Đặc Pháp Cục công khai nói ra những lời điên cuồng và kiêu ngạo như thế này.
Trong lòng mỗi người như có một sợi dây thần kinh bị kích thích.
Lâm Bắc Thần đã sắp xếp xong mọi thứ, lê người quay trở lại văn phòng làm việc rộng lớn của bản thân. Lúc này hai người Triệu Thư và Vương Sướng mới nhận được chỉ lệnh, đến đây bái kiến.
Khi bọn họ đến gặp Lâm Bắc Thần trong văn phòng làm việc mới tinh, rộng lớn đến mức gần như trống trải, hai gã tay sai vẫn có chút không tin nổi như cũ, cảm thấy hình như bản thân đang nằm mơ vậy.
Nói thật,họ bái vị lão đại này còn chưa được bao nhiêu năm, chứng kiến cách làm việc lăng lệ tàn nhẫn bất chấp hậu quả của lão đại, vốn dĩ bọn họ còn cho là bản thân sắp phải đi lên con đường hắc hóa, đã chuẩn bị sẵn tinh thần không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Đợi đến một ngày nào đó, vào khoảnh khắc khi lão đại đi đến cuối con đường, họ sẽ chôn thây cùng nhau. Dù sao đi theo lão đại cũng được phong quang vô hạn một khoảng thời gian.
Ai mà biết được, chính một lão đại như thế, bị rất nhiều người cho rằng con đường này càng đi càng hẹp này đột nhiên nhảy một bước lên trời, trở thành Phó tổng cục.
Việc này...
Không hợp lý tí nào hết.
Thật ra hai gã tay sai rất muốn hỏi thử, lão đại à, ngươi không phải là con riêng của Tổng cục trưởng Lê Hoằng Nghị đấy chứ?
Phát âm của Lý và Lê cũng khá giống đấy. Nhưng không dám hỏi.
“Nhìn thấy hai tên hỗn đản các ngươi, chắc hẳn không nghẹn nổi quả rắm gì tốt lành đâu"
Lâm Bắc Thần vẫn là bộ dáng lão cán bộ, tựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên trên bàn, vừa rung chân vừa cười mắng: “Nói đi, muốn đến Tổng cục tối cao đi theo làm đuôi phượng bên cạnh lão tử hay là ở lại làm gà đầu đàn ở trong vùng thôi?"
“Thuộc hạ muốn đi theo lão đại"
“Xem như có đánh gãy chân cũng muốn đi theo ngài.
Hai người họ không phải là kẻ ngu, lập tức đưa ra lựa chọn ngay tại chỗ.
Cái gọi là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, muốn ngày sau đi được xa hơn, nhất định phải thời thời khắc khắc sát cánh bên cạnh lão đại. Nếu không, cảm tình “tái hôn” chỉ một thời gian cũng sẽ bị kéo giãn khoảng cách.
Lâm Bắc Thần biết rõ tâm tư của bọn hắn.
Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Đừng có gấp, hai người các ngươi đều đã cùng ta nếm trải những ngày khổ cực, xem như có ở lại khu cấp một làm một Cục trưởng có thực quyền thì ta cũng sẽ không quên các ngươi. Hai ngươi đi theo ta toàn là phải chịu khổ làm tạp vụ, trong thời gian ngắn khó mà tỏa sáng được, ở lại cơ sở thì sẽ càng dễ tìm thành tích hơn, cũng có thể tạo cơ sở vững chắc cho bổn tọa. Đến lúc đó, ta có rất nhiều cơ hội nâng các ngươi lên"
Nói xong, hắn lại nói tiếp: “Hai người các ngươi, bây giờ lập tức trở về khu Thái Kim, kiểm kê lại tù phạm bị giam giữ một lượt, chuẩn bị sẵn sàng. Tiếp đến bổn tọa sẽ đến ngay, phải đích thân áp giải toàn bộ bọn họ đến đại lao Tổng cục.
“Vâng"
“Tuân mệnh"
Hai tên tay sai lập tức xoay người đi xử lý. Không lâu sau, Từ Vân gõ cửa tiến vào.
Từ Vân đến vì đã tuyển chọn hoàn tất các nữ tham mưu “trẻ tuổi xinh đẹp lại có năng lực làm việc mà trước đó nàng đã nói đến. Từ Vân dẫn theo bọn họ đến gặp Lâm Bắc Thần, hoàn tất phỏng vấn cuối cùng.
Không thể không thừa nhận, Từ Vân không hề nói ngoa.
Hai mươi nữ tham mưu hành chính mà nàng mang đến đúng là trẻ trung xinh đẹp vô cùng, mặc bộ đồng phục váy ngắn màu xanh nhạt của Đặc Pháp Cục trên người, lại còn đi giày cao gót, dáng người cao thẳng trắng trẻo kiểu Anh - Mỹ, có khí chất oai hùng lăng lệ như những nữ tử hạn hữu bình thường khác.
Các mỹ nữ mặc đồng phục xếp thành một hàng, đồng loạt hành lễ.
Khí khái anh hùng hừng hực.
Trong chớp nhoáng đó, Lâm Bắc Thần, người thường xuyên được ngắm nhìn đủ loại bụi hoa cảnh đẹp cũng không nhịn được tim đập nhanh, hai mắt tỏa sáng.
Đúng là trẻ trung xinh đẹp mà.
Cũng không biết có tài giỏi thật hay không.
“Phó tổng cục, tư liệu về các nàng đều ở đây cả.
Từ Vân lắc lư thân mình tiến về phía trước, đưa một xấp văn kiện bằng giấy lên, cười như hoa, nói: “Ngài có thể phỏng vấn lần lượt từng người. Mấy cô gái này, vì có thể trổ hết tài năng để làm việc bên cạnh ngài mà đã phí sức chín trâu hai hổ đấy"
Lâm Bắc Thần nhận lấy xấp tài liệu để sang một bên, không hề liếc mắt đọc qua mà chỉ cười, nói: “Người mà Từ tỷ tỷ chọn lựa tất nhiên đều là nhân tài thực sự, không cần phải phỏng vấn tiếp nữa, ở lại đây cả đi"
Trong số hai mươi nữ tham mưu hành chính trẻ tuổi có mấy người tính tình hoạt bát, lập tức không nhịn được mà reo hò vui vẻ.
Trong văn phòng làm việc tràn ngập hơi thở thanh xuân và bầu không khí vui vẻ.
Từ Vân che miệng, cười: “Phó tổng cục làm việc đúng là thoải mái thật... Đúng rồi, ta nghe nói ngươi đã xử lý xong đám người Lận Nhu của Thẩm Phán Đình rồi?"
1373 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận