Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2233: Chợ đen

Ngọc Vô Khuyết thiếu chút nữa lảo đảo té ngã xuống đất.
“Không phải ta mới cho ngươi bốn trăm lượng Hồng Hoang Ngân sao?”
Ông chất vất: “Chẳng lẽ hàng ngày ngươi ăn bạc thay cơm?”
“Mặc dù không phải ta ăn nhưng cũng không khác gì bao nhiêu?
Lâm Bắc Thần nói. Số bạc mượn trước đó, cộng thêm tiền tiết kiệm trong tay, hắn đã mua một cây AK47 phòng thân, chính là chuẩn bị cho hành trình đến Vân Quyển sơn mạch. Bây giờ hắn đang rất thiếu tiền. Hai người đi trên đường, bất tri bất giác đã xuống dưới chân núi.
“Đằng trước có một ngôi chợ giao dịch cỡ lớn, là chợ đen lớn nhất ở Vân Quyển Sơn mạch. Rất nhiều đồ vật thiên hình vạn trạng đều có thể nhìn thấy ở đây"
Ngọc Vô Khuyết dẫn Lâm Bắc Thần vào chợ.
Ngôi chợ này chiếm diện tích không nhỏ, không khí ồn ào, giống như mấy ngôi chợ bán gia súc nhưng lại tràn đầy sức sống, có người mang mặt nạ, có người mặc áo bào trùm mũ đi tới đi lui...
Chợ không có quầy hàng cố định. Rất nhiều người trải một tấm vải đen dưới đất, đặt đồ vật muốn bán lên trên, ghi rõ giá cả, hoặc đồ muốn đổi, không ai nói câu nào, cũng không lớn tiếng mời chào, cứ lẳng lặng mà chờ.
Đi chưa được mấy bước, đằng trước đã truyền đến tiếng cãi vã.
“Phì, ngươi chỉ là một tên dân đen, huyết mạch cấp Hạ Dung mà cũng dám tranh giành đồ vật với ta. Ngươi muốn chết..."
Một âm thanh ngang ngược chấn động không khí, vô cùng hung ác.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên. Âm thanh này rất thân thiết, nghe xong lập tức biết được là hoàn khố ác bá từ đầu đến, rất hợp với tính cách nguyên tác của hắn lúc trước.
Nghĩ lại, từ khi hắn quật khởi ở Vân Mộng thành, hắn lập tức bị gánh nặng về “danh tiếng”, thỉnh thoảng phát bệnh não tật cho đã ghiền. Về phần hắn muốn làm một tên hoàn khố khắp nơi trêu chọc mấy phụ nữ đàng hoàng mặc váy hoa ngực phình to thật sự rất khó mà thực hiện. Lúc này, nghe được giọng điệu ác bá đó, hắn có cảm giác giống như gặp được người thân.
“Đi qua đó xem náo nhiệt đi"
Hắn kéo Ngọc Vô Khuyết, hứng thú bừng bừng chạy đến.
“A, cái tên này."
Đầu Ngọc Vô Khuyết như muốn to ra. Ngươi cũng là người có thân phận có địa vị, tại sao còn thích tham gia náo nhiệt như thế. Hai người tiến về phía trước hơn ba mươi mét. Đằng trước có một đám người đang chen chúc, có một số người đang xem náo nhiệt, lập tức cả hai không chút do dự mà chen vào. Hai người nhìn thấy bên cạnh một quầy hàng rong chỉ là một tấm vải đen không lớn, chủ quán đang ngơ ngác ngồi. Một đám đệ tử mặc áo giáp bằng da của Thần Thủy Cung đang vây quanh hai chị em mặc đồ bình thường, hùng hổ lớn tiếng quở trách.
Tuổi tác của hai chị em kia không lớn, cả hai giống như hai con chim cút nhỏ bị một đám sói đói vây quanh, không khỏi run lẩy bẩy.
“Cỏ này là do chúng ta chọn trước mà, là chúng ta.”
Đứa em trai cao lắm cũng chỉ mười tuổi, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn giống như con em nhà giàu, gương mặt đỏ bừng do kìm nén, biểu hiện không phục. Trên mặt còn có dấu bàn tay, khóe miệng rỉ ra một vết máu. Hiển nhiên là đã bị ăn đòn.
Người chị khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc trên người chiếc váy trắng, dáng người không cao nhưng mái tóc đen dày, gương mặt còn óng ánh hơn cả bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo như khắc.
Nhất là cặp mắt vừa to lại vừa tròn, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt thanh tịnh giống như cất giấu tinh hà, có một sự linh hoạt không nói ra được...
Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn không nghĩ đến ở khu chợ đen này lại có thể nhìn thấy thiếu nữ đẹp như vậy, giống như tiểu Lolita bước ra từ mấy quyển manga.
Thiếu nữ ngăn trước người em trai của mình, đau khổ cầu khẩn: “Các vị thiếu hiệp, mong các người thương xót.
Bụi cỏ này rất quan trọng đối với chúng ta. Chị em chúng ta đã tìm nó hơn một tháng ở ngôi chợ này rồi. Lần này cũng là chúng ta tìm được trước, chủ quán cũng đã đồng ý bán cho chúng ta, mong các người giơ cao đánh khẽ..."
“Ha ha, ta không giơ cao đánh khẽ đó, người làm gì được ta?"
Đệ tử dẫn đầu Thần Thủy Cung tên Nam Cung Ngang Chí. Ánh mắt dài hẹp của hắn có chút nheo lại, cười lạnh nói: “Dân đen huyết mạch thấp kém lại muốn tranh giành với ta? Muốn chết"
Tiểu Lolita quỳ bịch xuống đất, dập đầu ầm ầm: “Đại hiệp, ta van ngài, ta xin ngài"
“Ngươi càng xin ta, ta lại càng không cho ngươi"
Nam Cung Ngang Chí khoanh tay trước ngực: “Ta không sợ nói cho ngươi biết, cái thứ có cách này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với ta. Ta thậm chí cũng không biết nó tên gì, nhưng ta lại thích nhìn các ngươi cầu khẩn mà không còn cách nào, ha ha ha.."
Bảy tám tên đệ tử Thần Thủy Cung chung quanh đều cười rộ lên.
Thần Thủy Cung là đại tông môn Nhân tộc, lực ảnh hưởng rất lớn. Vì thế, mặc dù những người xem náo nhiệt chung quanh đều cảm thấy hai chị em nhà kia rất đáng thương nhưng cũng không dám mở miệng hỗ trợ, chứ đừng nói chi ra tay giúp đỡ.
“Ha ha, hôm nay tâm trạng của Nam Cung sư huynh chúng ta không tốt, coi như các ngươi không may đi.”
“Ngươi chính là một túi da tốt, nếu không, người thay đổi phương thức cầu Nam Cung sư huynh đi?”
“Chậc chậc, Nam Cung sư huynh ra tay hung ác lắm, sợ là tiểu nha đầu này không chịu nổi. Vừa mới tiến hành được một nửa đã muốn mất mạng"
Đám đệ tử Thần Thủy Cung ở bên cạnh hả hê trêu chọc, đe dọa hai chị em nhà kia vài câu.
“Chúng ta, cỏ này là của chúng ta mà.”
Đứa em trai đỏ bừng mắt, cũng không biết lấy dũng khí từ đầu vọt đến bên cạnh miếng vải đen, nắm một góc lá có hình tam giác đen như mực trong tay, vứt xuống mười lượng Hồng Hoang Ngân, sau đó định chạy trốn.
Ầm.
Cậu bị đá bay trở về, rơi xuống đất.
Bụi cỏ màu đen như mực một lần nữa rơi xuống tấm vải đen.
Cậu bé mười tuổi bị đá trọng thương, miệng mũi phun máu, ôm bụng cong lại như con tôm, đau đến mức một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết lăn lộn run rẩy.
Người ra tay là Nam Cung Ngang Chí.
“Dân đen huyết mạch thấp kém lại dám cướp đồ của ta. Muốn chết"
Bên trong ánh mắt dài hẹp của hắn lóe lên ánh sáng tàn nhẫn. Hắn cảm thấy chưa đã ghiền, lập tức rút kiếm đâm tới cậu thiếu niên.
1329 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận