Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3049: Tiểu nam nhân nhà ngươi có ý gì đây

Đi ra từ trong Thiên Ngục, Lý Anh vẫn còn có chút không tin nổi.
Hắn không thể nào tin được, mình vậy mà lại thật sự ra tù một cách dễ dàng.
Ra ngục.
Từ này đối với Thiên Ngục Nội Các mà nói quả thật lạ lẫm cứ như không tồn tại.
Hắn có thể nhận ra sự không cam lòng trong ánh mắt Leina.
Đối với vị Thiên Ngục chi chủ này, một tên tù phạm chưa từng thuần phục bị đánh tan nát mà lại còn sống ra khỏi nhà tù được quả thật là một sự sỉ nhục không thể nào chịu đựng nổi.
Vậy rốt cuộc là cớ làm sao lại khiến Leina tay đầy máu tươi không thể không cúi đầu?
Lý Anh đoán mãi không ra.
“Tỷ tỷ, không cần tiễn nữa.
Lâm Bắc Thần khoát tay với Leina, nói: “Hôm nào mời ngươi ăn cơm.
Leina liếm đôi môi anh đào đỏ tươi đầy đặn, đáp: “Tiểu gia hỏa, ngươi là người đầu tiên cướp đi miếng thịt người từ trong miệng của ta đấy. Ta ghim ngươi rồi.
Lâm Bắc Thần bật cười ha ha, nói: “Mỗi khi nữ nhân sinh ra lòng tò mò đối với ta, điều đó cũng có ý nghĩa là cách đến lúc nàng ấy chìm đắm vào ta không còn xa nữa. Tỷ tỷ, ngươi không phải người đầu tiên đầu"
Leina cuoi.
Nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo như lưỡi đao.
“Năm nghìn năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta những lời như thế. Cánh cửa Thiên Ngục vĩnh viễn rộng mở chào đón ngươi"
Nàng lẳng lặng nhìn chòng chọc vào Lâm Bắc Thần, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong mắt.
“Tỷ tỷ nhiệt tình như thế, ta sẽ đến thường xuyên.
Lâm Bắc Thần khoát tay.
Sau đó hắn và An Mộ Hi cùng nhau đưa Lý Anh ra ngoài.
Leina nhìn bộ dáng phách lối kia của Lâm Bắc thần, hận đến mức nghiến răng.
Là một lão xử nữ hơn tám nghìn tuổi, nàng đã lâu rồi không giống như bây giờ, muốn đè một nam nhân xuống xé nát.
Reina nhìn theo đến khi bóng dáng ba người biến mất, lúc này nàng mới khẽ cắn môi, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một ngục tốt nhanh chóng chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai nàng, nói mấy câu gì đó. Trên mặt Reina dần lộ rõ ý cười.
“Thú vị"
“Đúng là thú vị. Không ngờ đã có người muốn vượt lên hạ thủ trước. Ha ha, trái lại ta thật sự muốn nhìn thử xem tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi còn có thể cười đến lúc nào.
Nụ cười trên mặt vưu vật tuyệt thế càng ngày càng trở nên sáng lạn.
Giống như một đáo hoa tường vi nở rộ trong vũng máu, vừa xinh đẹp lại trí mạng.
Nàng đi về hướng đám người Lâm Bắc Thần vừa biến mất.
Thuyền lớn trôi trên không, tốc độ không nhanh không chậm. Lý Anh vịn vào lan can trên boong tàu, mắt nhìn về phương xa. Thiên Ngục Nội Các đã cách xa, không thể nhìn thấy nữa.
Hắn đang chờ người trẻ tuổi đã cứu mình mở miệng trước, bày ra ý đồ họ che giấu.
Nói thật, hắn cũng có hơi tò mò về Lâm Bắc Thần.
Nhất là khi Lâm Bắc Thần dùng giọng điệu ngả ngớn âm thầm trêu chọc nói chuyện với Leina “Huyết Tường Vi, khiến Lý Anh kinh ngạc vô cùng.
Dù là rất nhiều đại quý tộc trong Hoang Cổ tộc cũng không dám dùng thái độ này đối xử với Leina, trừ phi hắn muốn cửa nát nhà tan chết không có chỗ chôn.
Người trẻ tuổi này tìm đường chết như thế, rốt cuộc là đang dựa vào cái gì chứ?
Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Bắc Thần vẫn không mở miệng.
Ý tứ “chiêu hàng”.
Hắn đứng ở đầu thuyền con thuyền lớn, suy tư vạch ra kế hoạch.
Đừng thấy Lý lão đầu hiện giờ miệng bướng như miếng sắt, bảo hắn phối hợp có lẽ còn khó như lên trời. Nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói, chuyện đó dễ như trở bàn tay.
Thứ mà bây giờ hắn đang nghĩ đến chính là việc mà hắn phải làm tiếp theo.
Việc đầu tiên chắc chắn là phải nắm chắc thời gian điều tra chuyện nội gián trong Quân đoàn Bắc Thần.
Việc thứ hai là dùng tốc độ nhanh nhất đoạt được quân quyền, sau đó có thể nhúng tay vào cuộc đại chiến sắp bùng nổ ở tỉnh khu Nam Tượng. Đây là kết quả lý tưởng nhất.
Ở một bên khác.
An Mộ Hi một mình tựa vào lan can, âm thầm quan sát Lâm Bắc Thần.
Sát ý trong lòng hắn sắp tuôn trào ra ngoài rồi.
Một làn kịch độc mãn tính mờ nhạt vô sắc vô hình đã bị hắn lặng yên không một tiếng động bám vào ngoại y trên người Lâm Bắc Thần.
Đối với vị đầu lĩnh đặc vụ có khả năng uy hiếp Quân đoàn Bắc Thần này, hắn nhất định phải diệt trừ.
Nhất là khi An Mộ Hi đã nhận ra người này vậy mà lại ngấp nghé Dạ Vị Ương và Mễ Như Yên, hắn quyết định phải ra tay.
Dù có bị sư tôn nghiêm trị, hay thậm chí có lẽ sẽ vì đó mà nguy hiểm, đánh mất mạng sống, An Mộ Hi cũng không hối tiếc.
Bởi vì đó là hồng nhan tri kỷ của Lâm Bắc Thần.
Tên chó đầu lĩnh đặc vụ này vốn không xứng.
Dám động một tí một chút tà niệm nào, cũng đáng chết một vạn lần. Ba người đều im lặng.
Lúc này, thuyền lớn đột nhiên dừng lại.
Hửm?
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu.
Hắn chỉ thấy biển mây trắng phía trước xuất hiện thủy triều, mấy trăm chiếc tinh hạm chiến đấu như thủy triều đỏ ập đến mãnh liệt, chia tách tầng mây, bao vây chiếc thuyền lớn dưới chân họ.
Phiền phức tới rồi.
Lại còn là phiền phức to.
“Haizzz”Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
“Tại sao chứ"
Hắn nhỏ giọng nói, hai vai hơi run.
Lý Anh nhìn về phía hắn.
“Người trẻ tuổi này, bây giờ biết sợ rồi sao? Đáng tiếc, hơi trễ..” Lý Anh lắc đầu nói.
Ai biết được, chỉ nháy mắt sau đó, Lâm Bắc Thầm từ từ ngẩng đầu lên. Lý Anh giật mình.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, người trẻ tuổi nọ đang cười.
Hai bả vai đang run lên không phải vì sợ hãi.
Mà là bởi vì... hắn vui?
Hắn vậy mà lại hưng phấn đến mức run rẩy.
Trong phút chốc, trên trán Lý Anh nhảy ra một dấu chấm hỏi khổng lồ.
Đó là vì, trên chiếc tàu chiến chỉ huy màu đỏ ở phía đối diện, một bóng người cao lớn chậm rãi tiến lên phía trước, ý cười trên mặt hắn, hắn nói: “Lý cục trưởng, đến rồi à, nán lại thêm một chút đi, sao lại vội vã rời đi thế.
Lâm Bắc Thần vất vả lắm mới kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng mình, nụ cười trên mặt vừa thu lại thì trong nháy mắt đã thay đổi thành trạng thái diễn kịch ngoài mạnh trong yếu, nói: “Ngươi là người phương nào?” Dưới kiếm của ông đây, không có quỷ vô danh.
“Ta chính là Thẩm phán trưởng đệ nhị của Thẩm Phán Đình - Đặng Nhất Nặc"
Nam tử tóc vàng thân hình cao lớn bật cười to, nói tiếp: “Lý cục trưởng, nán lại chút, đi theo ta đến Thẩm Phán Đình, giải thích một phen, nguyên nhân do đâu ngươi đồ sát Đình trưởng Chu Hải Nhâm, lại còn tàn sát Hắc Ám Thu Cát Giả"
“Nguyên nhân ấy à?"
Lâm Bắc Thần nở nụ cười, đáp: “Giống như ngươi thôi, bởi vì hắn ta dẫn người chặn đường ta đấy"
1087 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận