Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1983: Kinh biến

“Chẳng có lợi ích gì đâu, phá kiếm trong tay ngươi có là thần khí cũng khó có thể...”
Phan Đa Tình giơ tấm chắn hình tam giác ngăn cản, còn cười lạnh.
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã im bặt.
Xùy.
Bên trong âm thanh vang nhẹ, trường kiếm không phải chủ lưu đâm xuyên qua cánh tay của hắn, một vòng ánh sáng màu bạc xuyên thủng cánh tay Phan Đa Tình.
Gương mặt Phan Đa Tình cứng ngắc lại. “Kiếm của ngươi?”
Hắn thậm chí quên cả đau đớn, khó có thể tin nhìn thanh kiếm bạc không phải chủ lưu trong tay Lâm Bắc Thần.
Rõ ràng thanh kiếm này giống với mấy thanh kiếm bị đánh nát trước đó, nhưng vì sao thanh kiếm này lại có thể đâm xuyên hắn?
“Ngươi có phải kinh ngạc lắm không? Bị đâm có phải ngoài ý muốn lắm không?”
Lâm Bắc Thần cười to: “Thanh kiếm này của ta chính là Ỷ Thiên Đồ Long Kiếm trong truyền thuyết. Năm đó, thanh kiếm này đã từng đại chiến đỉnh Quang Minh, giết chết xà tinh ngàn năm
Bạch Tố Trinh. Nó không gì là không phá được. Chỉ dựa vào tấm chắn rách nát này của ngươi, làm sao có thể ngăn được thanh Long Tuyền Kiếm này.”
Trong đầu Phan Đa Tình lập tức hiện ra vô số câu hỏi. Con mẹ nó, ngươi gọi thanh kiếm mình là gì?
Hắn trước tiên triệt thoái về phía sau.
Nhưng Lâm Bắc Thần đã liên tục thi triển Ảnh Đột Trảm. Cận thân không có giới hạn.
Vù vù vù.
Kiếm quang như ngân.
Trong nháy mắt, trên người Phan Đa Tình xuất hiện vô số lỗ máu.
Máu màu vàng dâng trào đầm đìa.
Đại Nhật Kim Lân Thân có mạnh nhưng cũng không thể ngăn cản được đại ngân kiếm không phải chủ lưu.
Xùy.
Kim quang xé cổ tay Phan Đa Tình.
Liệt Dương Phá Nhật Thương bị gãy rơi xuống dưới.
“Ta đã nói rồi, thứ này có duyên với ta.”
Lâm Bắc Thần thu cây kim thương vào tay, sau đó liên tục xuất kiếm.
Thân hình Phan Đa Tình rơi xuống phía sau, khí tức bắt đầu điên cuồng đổ sụp. “Kết thúc đi.”
Kiếm nhất, kiếm nhị của Lâm Bắc Thần đồng thời ra chiêu.
Đại ngân kiếm phi chủ lưu phá toái hư không, điểm vào mi tâm Phan Đa Tình.
Trong khoảnh khắc phi chủ lưu đại ngân kiếm chuẩn bị đâm xuyên qua đầu Phan Đa Tình, thân hình Lâm Bắc Thần bỗng nhiên cứng lại, kiếm trong tay rốt cuộc khó mà đâm về phía trước mảy may.
Một dấu hiệu cảnh báo cực kỳ nguy hiểm điên cuồng dấy lên trong lòng. Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.
Một mũi thương màu đen lộ ra trước ngực.
Tí tách.
Mũi thương có máu.
Một trường mâu kỳ dị màu đen xuyên thủng cơ thể Lâm Bắc Thần.
Mâu dài ba trượng.
Nó được thiếu niên chèo thuyền toàn thân tản ra sương mù màu đen cầm trong tay.
“Hoắc Tà.”
Lâm Bắc Thần gầm thét.
Hoắc Tà vốn đã chết trong vòng bán kết, chết trong tay Phan Đa Tình, bây giờ lại còn sống xuất hiện ở cầu viễn cổ?
Vì sao hắn lại còn sống?
Vì sao trận chung kết còn chưa kết thúc, hắn lại xuất hiện trong chiến trường?
Vô số dấu hỏi xen lẫn bên trong sự phẫn nộ của Lâm Bắc Thần, nương theo tiếng gầm thét ầm ầm bộc phát.
Lúc này, gương mặt màu đen của Hoắc Tà hiện lên sự lăng lệ.
Chiến mâu chấn động trong tay, lực hắc triều kinh khủng bộc phát muốn chấn vỡ cơ thể Lâm Bắc Thần.
Nhưng phản ứng của Lâm Bắc Thần vẫn rất nhanh.
Sức mạnh nhục thân, tốc độ phản ứng và lực bộc phát của cảnh giới Kim Cương Kiếm Cốt cùng với nguy cơ tử vong trong gang tấc khiến cho thân hình của hắn biến thành một tàn ảnh mắt thường không cách nào bắt giữ, còn nhanh hơn cả trường mâu, trong nháy mắt thoát thân khỏi trường mâu.
Máu vung lên trời cao.
Lâm Bắc Thần cầm đại ngân kiếm trở tay chém ngược.
Keng.
Hỏa tinh sáng chói bắn tung tóe.
Thiếu niên chèo thuyền Hoắc Tà cầm chiến mâu màu đen điên cuồng rung động, giống như mãng xà đang giãy dụa, thân mâu xuất hiện vết lõm như sợi tóc.
Thân hình hắn bị chấn đến triệt thoái về phía sau, kéo dài khoảng cách. “Hảo kiếm.”
Trên gương mặt màu đen của Hoắc Tà lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngay cả U Minh Chi Mâu của ta cũng có thể bị đánh thành vết lõm. Kiếm của ngươi là gì vậy?”
“Đây là Bích Huyết Kiếm Kim Xà Lang Quân để lại để chém giết ma đầu.”
Lâm Bắc Thần đứng trên một khối băng nham lơ lửng, cơ thể chìm nổi theo băng nham.
Tay trái hắn nhanh chóng lấy ra một bình thuốc xịt bạch dược Vân Nam xịt vào miệng vết thương, cười lạnh: “Thì ra, trong cuộc chiến hôm đó, tên phế vật ngươi chết trong tay Phan Đa Tình chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp.”
Cơ thể của hắn đau nhức kịch liệt, giống như linh hồn bị xé rách.
Khí tức màu đen phát ra từ trong vết thương dường như có kịch độc, mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, là một sức mạnh quỷ quyệt mà âm độc, cho dù là lực Thức Thần Hỏa Cảnh cũng khó mà trừ bỏ hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Tình huống rất bất lợi đối với hắn.
Cho nên, chi bằng bắn vài phát súng trước, kéo dài thời gian.
Giải thi đấu thần tuyển cấp bậc thịnh thế không phải Thần tộc hay Chủ thần nào đó có thể một tay che trời. Hoắc Tà xuất hiện đã phá hư quy tắc. Lâm Bắc Thần không tin sẽ không có ai ra tay can thiệp.
“Bây giờ biết được thì quá muộn.” Sau lưng truyền đến âm thanh oán độc của Phan Đa Tình.
Toàn thân Phan Đa Tình nhuộm đầy máu tươi màu vàng, gương mặt kinh sợ mà oán độc nhìn Lâm Bắc Thần: “Đường đường là Đại Ma Vương, lại dùng giả kiếm gạt ta, dụ ta mắc lừa. Loại âm mưu quỷ kế này...”
“Phì.”
Lâm Bắc Thần phun ra một cục đờm: “Ta đường đường là truyền nhân Đại Uy Thiên Long, đánh bại mười hai thánh đấu sĩ hoàng kim, đánh xuyên Vô Miện Chi Vương Hôi Thái Lang thảo nguyên Thanh Thanh Thánh Vực, làm việc không cần phải giải thích với người khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận