Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2633: Đạo lý là thứ quyết định bằng thực lực

“Haizzz, sắp không còn gạo cho vào nồi luôn rồi”
“Đều tại người tham ăn quá đấy.”
“Ta đang lúc cơ thể phát triển, ăn nhiều một chút thì có làm sao, dù sao Tần tỷ tỷ cũng đâu có ăn”
“Chuyện này thì có là gì chứ, mấy tên bại hoại này còn muốn đuổi Tần tỷ tỷ rời đi nữa này"
Hai tiểu thư đồng nhỏ giọng nói chuyện với nhau từng câu từng chữ.
Lúc này, có người tiến vào từ cánh cửa đã mục nát, đứng trong sân, lớn tiếng nói: “Tần Liên Thần, da mặt của ngươi cũng dày lắm đấy, còn chưa đi nữa à? Toàn bộ Vấn Đạo Sơn đều không chào đón ngươi, người người đều ghét bỏ, bỏ rơi người. Nếu như ta là người thì đã lập tức bỏ trốn mất dạng từ lâu rồi, chứ không ở lại nơi này khiến người ta chán ghét đầu"
Người lên tiếng chính là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Toàn thân mặc bộ quần áo thư sinh màu đỏ thẫm, vòng kim bội ngọc, ngũ quan tuấn dật, có thể thấy được giá trị nhan sắc được di truyền không tệ lắm, vừa nhìn là biết xuất thân từ một đại gia tộc, vẻ mặt kiêu ngạo, rất có tư thái vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác.
Nhưng Tần chủ tế ngồi bên dưới tượng thần đã cũ không thèm ngước mặt lên chút nào, mà vẫn cúi đầu nghiêm túc đọc sách như trước, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.
“Hắn đang nói cái gì vậy?”
“Hình như nói Tần tỷ tỷ không được hoan nghênh, muốn Tần tỷ tỷ rời đi”
“À, hắn là viện trưởng học viện Cầu Tri hở?”
“Chắc không phải đầu, viện trưởng sẽ không ngu ngốc như thế đâu”
“Ồ, vậy hắn có tư cách gì để nói như thế chứ”
“Thì nói thôi mà, không còn cách nào khác, mặt to đấy"
Hai tiểu thư đồng một nam một nữ, việc trong tay không hề dừng lại, còn miệng thì đối qua đáp lại như đang nói tướng thanh, nói chuyện hòa hợp, âm dương quái khí, vô tình nói móc.
Thư sinh mặc áo bào đỏ nghe thế, tức đến mức chân mày dựng ngược, giọng nói lạnh lùng: “Hai đứa miệng còn hội sữa, muốn chết phải không? Dám chế nhạo bản thiếu gia như thế?”
“Haizzz, người này thật sự là người đọc sách đấy ư?”
“Hùng hổ dọa người như thế, sách thánh hiền đọc được chắc nuốt vào trong bụng chó mất rồi”
“Công phu dưỡng tâm dưỡng tính không ổn, chắc là tiểu nhân vật thôi.”
“Chắc thế rồi, tiểu nhân vật thích làm loạn nhất, bởi vì đọc sách không giỏi mà, nên phải mở ra lối đi riêng tạo cảm giác tồn tại”
Hai đứa bé tóc búi lại bắt đầu kẻ xướng người họa, lần nữa đối khẩu tướng thanh.
“Đồ nít ranh, các ngươi muốn chết à?
Thư sinh áo bào đỏ nghiến răng, sát ý bên trong ánh mắt bắn ra, nói: “Tủ ngã đè gãy chân, lửa cháy sém đen mặt"
Một tia lực lượng vô hình dập dờn.
Chỉ thấy nữ thư đồng còn đang sửa sang lại giá sách, đột nhiên giữa không khí bị quay cuồng cả lên, vọt về phía hai đùi của nữ thư đồng mà nện, mọi chuyện diễn ra cực kỳ nhanh, nếu thật sự bị đập trúng, chỉ sợ sẽ gặp phải tai ương gãy chân.
Mà tiểu thư đồng nam còn đang đứng bên đống lửa nấu cháo đột nhiên lên tiếng kinh hô, ngọn lửa từ trong đống lửa không hiểu sao đột nhiên tăng vọt, hóa thành tinh hồng huyết xà, bay vụt lên, nhào về phía mặt mũi nam thư đồng. Chuyện quan trọng là nếu thật sự bị ngọn lửa đốt trúng, chỉ sợ sẽ lập tức khiến ngay giữa khuôn mặt quả trứng nhỏ nhắn bị đốt cháy khét.
“Bản thân không được, chớ đổ tại người"
Tần chủ tế vẫn luôn đọc sách đột nhiên mở miệng.
Sức mạnh kỳ diệu chợt lóe lên.
Giá sách nặng nề sắp nện xuống chợt lộn ngược trở về, vững vàng đứng thẳng.
Hỏa xà đột nhiên vọt lên cũng co rụt về trong đống lửa trong chớp mắt.
Hai tiểu thư đồng đều sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chặp về phía thư sinh áo bào đỏ. Tần chủ tế cầm sách trong tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thư sinh áo bào đỏ, nói: “Ngươi tên gì?"
Thư sinh áo bào đỏ vừa bị ánh mắt này nhìn thẳng vào mình, trong lòng lập tức như ngừng thở, nhưng nghĩ lại, mình hoàn toàn không cần phải sợ người ta, hắn nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “Tiện nhân, người nhớ đây, tên ta là Lý Quang Khư. Ta chính là đệ tử của thư xá Đông Lâm, cũng chính là một trong các thí sinh đợt tuyển chọn này. Ta có tư cách đại diện tất cả thí sinh, chính thức nói cho người biết rằng học viện Cầu Tri không chào đón ngươi.
Nếu người còn có một chút tự biết mình thì lập tức cút đi ngay, đừng có 1 ở chỗ này khiến người ta phiền chán"
Tần chủ tế thản nhiên nói: “Không nói đến việc ngươi không có tư cách đại diện tất cả thí sinh, xem như có đi nữa thì làm sao kia chứ? Ta chưa từng nghe nói đến chuyện trên thế giới này còn có đạo lý thí sinh không cho phép người khác tham gia dự thi đấy”.
“Đạo lý, là thứ được quyết định bằng thực lực”
Lý Quang Khu ngạo nghễ nói: “Mà bây giờ đây, thực lực của ta mạnh hơn người, lời ta nói chính là đạo lý”
“Tốt lắm, như thế đúng là rất phù hợp với diễn xuất của thư viện Đông Lâm”
Tần chủ tế khẽ gật gù, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra sự mỉa mai, nói: “Nhưng người chắc chắn thực lực của người mạnh hơn ta sao?”
Sắc mặt Lý Quang Khư hơi biến đổi.
Tu vị Tiến sĩ đạo đơn thuần, tất nhiên hắn không sánh bằng Tần Liên Thần.
Người này chính là nhân vật hung ác liên tục khiêu chiến với 721 trận mà không thua.
Trong số 721 người đó, đại đa số đều là loại người vô danh, nhưng cũng có một phần chính là đệ tử tinh anh từ các đại học viện, học phủ của tinh hệ Lệ Chí, trong số đó càng có không ít những học viên cấp bậc minh tinh thực lực vượt xa Lý Quang Khư.
Một đối một, hắn không hề có một phần thắng nào hết.
“Ta biết người mạnh hơn ta rất nhiều trên con đường tu vi Tiến sĩ đạo”
Lý Quang Khư cười lạnh, nói: “Nhưng, muốn xua đuổi một kẻ ngoại lai không biết tốt xấu không nhất thiết phải dùng học thức tài năng để so với người"
1367 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận