Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2962: Thần điện Đế hoàng

Trong đoạn hành lang, tia sáng lờ mờ.
Tâm tình của mọi người đều đang vô cùng kích động.
Bước đi trên đoạn đường này cứ như đang đi qua vô số thế giới, tâm lý đều được rèn luyện đến mức vô cùng cứng cỏi. Lúc này đối mặt nhìn nhau, trên mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ tươi cười, khích lệ lẫn nhau.
Thanh niên áo trắng Lý Trần Duyên cầm chìa khóa, tiến tới chỗ cửa đá ở cuối hành lang.
Tất cả mọi người đều theo sát phía sau hắn, nín thở. Tầng cuối cùng.
Nơi mà Đế hoàng Nhân tộc lưu lại trong truyền thuyết. Thánh địa của Nhân tộc.
Cũng là thánh địa chí cao của toàn bộ vũ trụ Hồng Hoang.
Trong năm vạn năm trở lại đây, chủ nhân nơi thánh địa này uy chấn tinh hà, giống như Thần đế cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả sinh linh chốn tinh hà, dù là tồn tại cấp bậc Thủy tổ cũng phải phủ phục dưới chân hắn.
Mà giờ đây, bọn họ sắp được yết kiến tồn tại vĩ đại này.
Rầm ầm ầm.
Cửa lớn chậm rãi mở ra.
Quang mang kim sắc ấm áp tựa như nước chảy trút vào đoạn hành lang qua khe cửa.
Lý Trần Duyên đắm mình trong kim quang, trên dưới toàn thân đều tản ra hơi thở thần thánh.
Hắn chậm rãi tiến vào.
Nhóm người tín đồ cuồng tín cũng theo sát phía sau. Lâm Bắc Thần hơi do dự, cũng bước chân vào.
Hắn vừa đưa chân vừa nhìn về phía Ngô Thượng Long, nói: “Ngươi thật sự không suy nghĩ lại sao? Ngươi không phải là thành viên của đoàn cống phẩm, tiến vào bên trong, lỡ như gặp phải nguy hiểm...
“Cho dù có chết, cũng cam tâm tình nguyện.
Ngô Thượng Long nhấc dây lưng quần màu xanh lên, nói: “Ta đã nghe nói đến thần tích của Đế hoàng bệ hạ từ lâu, phụ mẫu của ta không chỉ nhắc đến một lần, có thể dốc sức vì Đế hoàng chính là may mắn cả đời. Ta biết ýnghĩa của Đế hoàng bệ hạ đối với Nhân tộc, có thể gặp được bệ hạ một lần lúc sinh thời, có chết cũng không hối tiếc"
Trên trán Lâm Bắc Thần chảy xuống một hàng hắc tuyến.
Móa.
Gia hỏa này đúng là còn cuồng tín hơn cả đám tín đồ cuồng tín nữa.
Hình như chỉ cần có liên quan đến Đế hoàng thì tất cả mọi người đều sẽ trở nên điên cuồng.
Lâm Bắc Thần nghĩ lại một cách tỉ mỉ, bản thân không làm việc gì trái lương tâm, theo đạo lý mà nói thì coi như đối đầu với Hoang Cổ tộc cũng là vì Nhân tộc, nên lão nhân gia Đế hoàng cũng không trở nên hạ sát thủ với hắn đâu nhỉ?
Nhớ đến những gì đám người Vương Trung từng nói, Lâm Bắc Thần cảm thấy bản thân không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Hắn muốn vào xem thử xem sao.
"Ha ha, ha ha ha...
Ngô Thượng Long đột nhiên cười phá lên.
Lâm Bắc Thần giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Bệnh não của ngươi tái phát à?"
“Ta làm gì có bị bệnh não gì đâu?"
Ngô Thượng Long liếc mắt, nói: “Ta chỉ đang suy nghĩ, mấy vạn năm qua, ta là người đầu tiên bước chân vào Thần điện Đế hoàng mà không phải người thuộc đoàn cống phẩm, lập tức không nhịn được thấy vui sướng. Ha ha, đây cũng được xem là niềm vinh dự độc nhất vô nhị đi"
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi rung động. Suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Hắn ung dung thản nhiên bước về trước mấy bước, tiến vào bên trong hành lang dẫn đến cung điện màu vàng óng phía sau cánh cửa đá trước Ngô Thượng Long.
“Đúng thế đúng thế, ngươi chắc chắn là người đầu tiên"
Hån quay đầu, nở ոս cười hiền lành với Ngô Thượng Long. Người sau cười nhe răng đến mức miệng ngoác đến tận mang tai.
Dù sao trong mắt hắn, Lâm Bắc Thần thuộc đoàn cống phẩm, để Lâm Bắc Thần đi trước cũng chả sao.
“Đây chính là Thần cung của bệ hạ sao?"
“Không giống với trong tưởng tượng lắm.
“Đại điện thật sự cũng đâu phải là một tiểu thế giới.
Nhóm tín đồ cuồng tín dò xét xung quanh, biểu lộ lòng thành kính và lòng tôn kính của mình. Đây mới thực sự là triều thánh, có thể đến được nơi này, xem như có để bọn hắn lập tức chết đi cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Bắc Thần cũng đang đánh giá hoàn cảnh ở xung quanh. Cung điện màu vàng óng.
Cũng không phải là tiểu thế giới dùng Thiên Trận thuật để tạo ra. Mà là tồn tại chân thực chân chính.
Vị trí của đoàn người lúc này chính là đoạn hành lang vòng cung dài đầu tiên dẫn lên đại điện ánh vàng, từng trụ cột màu vàng kim chống lấy nóc hành lang.
Hắn tiến đến hai lối ở bên phải, nhìn ra bên ngoài.
Hắn có thể nhìn thấy mây trắng nhẹ trôi, xuyên qua lớp lớp tầng mây mơ hồ có thể nhìn thấy Đế Đô ở bên dưới, giống như một kiến trúc hình hộp vuông nhỏ...
Giống như khi đứng trên đỉnh Đông Phương Minh Châu quan sát ghềnh Thượng Hải ở kiếp trước vậy.
Rộng lớn, quảng đại, mênh mông, bao la.
Khiến người ta thấy lòng dạ rộng lớn trong chớp mắt.
Nếu như nhảy xuống từ đầu hành lang này xuống, liệu có phải có thể trở lại bên ngoài?
Lâm Bắc Thần vươn tay.
Không gian bên ngoài lan can đột nhiên hiện ra từng chiếc cổ phù màu vàng hơi mờ, đẩy ngón tay hắn trở về.
Ồ.
Có cấm chế trận pháp.
Không thể nào xuyên ra bên ngoài được. Lâm Bắc Thần không thử tiếp nữa.
Hắn cũng không cho là bản thân có thể phá vỡ trận pháp cấm chế của Đế hoàng được.
Lâm Bắc Thần xoay người trở về, dò xét toàn bộ hành lang.
Sàn nhà màu vàng, quả thật là thuần túy dùng Hồng Hoang kim luyện chế mà thành, bóng loáng như gương, khi cúi đầu có thể trông thấy rõ ràng khuôn mặt của bản thân.
Nhưng lại không bị trơn trượt.
Bước đi trên đó giống như đi trên mây.
“Chính y quan"
Lý Trần Duyên lớn tiếng thưa.
Nhóm tín đồ cuồng tín lập tức trở nên nghiêm trang, dừng tiếng bàn tán xôn xao, bắt đầu chỉnh lại y quan của mình.
Lâm Bắc Thần học theo.
Ánh mắt hắn nhìn về phía càng xa xôi hơn.
Ở cuối hành lang là cung điện màu vàng óng.
Lý Trần Duyên dẫn trước đoàn người đi về phía bên trong đại điện.
Trên đường đi, không nhìn thấy hộ vệ đâu, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu tồn tại sinh linh nào. Cửa lớn thần điện mở ra, đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Trong lòng Lâm Bắc Thần hiện ra một nghi vấn.
Đoàn tín đồ cuồng tín của đợt trước tiến vào thần điện rốt cuộc đã đi đâu cả rồi?
1351 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận