Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2186: Người thứ nhất...

Đùng.
Điện thoại đập vào trán Vệ Danh Thần.
Sau đó bắn ngược trở về.
Có hy vọng.
Lâm Bắc Thần cuồng hỉ.
Hắn tiếp được điện thoại, một lần nữa thử ném mạnh. Nhưng vào một cái, điện thoại bay vào trong cơ thể hắn, mặc cho hắn triệu hoán như thế nào cũng không tiếp tục hiện ra.
Cmn.
Lâm Bắc Thần trợn tròn mắt.
Còn Vệ Danh Thần đối diện thì lại phẫn nộ. Hắn đưa tay sờ lên ót của mình, bàn tay dính máu, ánh mắt không thể tin được. Thứ gì lại có thể phá vỡ được lực hộ thân của ba đại nguyên đan?
“Vốn ta còn đang định luyện hóa xong nguyên đan rồi mới thu thập hai phế vật các ngươi, không nghĩ đến... vậy ta sẽ cho các ngươi nếm chút khổ sở trước. Vệ Danh Thần khoát tay chặn lại. Vù vù. Hai người Lâm Bắc Thần và Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức bị đính cố định song song theo hình chữ “Đại”
và chữ “Hiệp”.
Vù.
Một luồng thiểm điện bắn ra. Điện quang chi mâu đâm xuyên qua vai trái Kiếm Tuyết Vô Danh, máu tươi chảy ra.
“Mẹ kiếp, ta xxx mẹ ngươi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh nổi bão: “Vì sao người lại bắn ta trước? Là tiểu tử kia ném bể đầu người mà”
“Vệ tạp chủng, có gan thì người nhắm vào ta đây?
Lâm Bắc Thần cũng rống to.
Hắn biết, lần này hắn đã gạt cầu nữ thần đến đây. Nói đến, mặc dù trước đó cẩu nữ thần cũng đã gạt hắn rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ là gạt tiền, không có gạt mệnh, ngẫu nhiên còn có mấy lần giúp hắn nữa. Hắn vất vả lắm mới có cơ hội gạt một lần, kết quả lại bắt cầu nữ thần góp cái mạng nhỏ vào. Ta thật có lỗi với ngươi.
“Ha ha, người nôn nóng sao?”
Vệ Danh Thần cười lạnh: “Tiểu tiện chủng người, nếu không phải ngươi, ta đã chiếm linh uẩn của Lăng Thần rồi, còn có thêm một huyết mạch hiếm thấy"
Vù vù vù.
Lại ba luồng thiểm điện lưu quang hóa thành điện màu, phá không đâm vào xương vai phải, tay trái và tay phải.
Da thịt trắng nõn bị đâm xuyên, máu tươi thuận theo ngón tay chậm rãi nhỏ xuống. Kiếm Tuyết Vô Danh nói: “Vì sao vẫn là ta?"
Lâm Bắc Thần giãy dụa, chửi ầm lên: “Vệ tạp chủng, mả mẹ ngươi $%#@, ngươi có ngon thì bắn ta nè, ngươi."
Vù vù vù...
Lại thêm mấy luồng thiểm điện phá không.
Đùi, bắp chân, mặt bàn chân của Kiếm Tuyết Vô Danh đều bị điện quang mâu bắn vào.
Nàng bị đánh vào hư không.
Lâm Bắc Thần điên cuồng giãy dụa, muốn tiếp tục chửi ầm lên.
“Ngươi... câm miệng"
Kiếm Tuyết Vô Danh tức đến phát điện: “Đừng mắng nữa. Người chửi một câu, tên biến thái kia đâm ta một mẫu.
Ngươi mắng vài câu nữa, mặt của ta sẽ bị hắn bắn đến nở hoa.."
Lâm Bắc Thần: “.."
Trên người Vệ Danh Thần vẫn lượn lờ năng lượng ba nguyên đan như cũ, nhưng trên cơ bản đã luyện hóa bọn chúng, chỉ cần gom lại chút sau cùng mà thôi.
“Khí vận chi tử đại lục, ha ha, ngươi không phải muốn bảo vệ đám phàm nhân vô tri, ngu muội kia sao? Bây giờ toàn bộ Đông Đạo Chân Châu đã bị ta luyện hóa, ngươi có phải cảm thấy rất phẫn nộ hay không?"
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Không thể không thừa nhận, tên tiểu tạp toái kia chính là biến cố lớn nhất trong kế hoạch trăm năm của hắn, thiếu chút nữa hủy đi kế hoạch của hắn.
Hơn nữa còn phá hư kế hoạch đi săn Lăng Thần. Hiện tại, đây là thời điểm trá giá lớn nhất của hắn. Vệ Danh Thần cười nhạt: “Ta biết người có não tật, cho nên người không sợ đau không sợ chết. Người sợ nhất chính là người người quý nhất lại chết trước mặt người. Người sợ mất họ.”
Con người Lâm Bắc Thần đột nhiên co lại.
“Rất nhiều người đều cho rằng ngươi là một người tham tiền háo sắc, xa xỉ vô độ, nhát gan sợ chết nhưng lại thích thể hiện. Thật ra...”
“Thật ra ngươi đúng là một tiểu nhân thích thể hiện”
“Nhưng bọn họ vẫn không hiểu người”
“Mặc dù ngươi chỉ là một tiểu nhân, nhưng người đối với người mình quý trọng lại rất rộng lượng và bác ái.
Ngươi gần như cứu vớt thế giới này."
“Rất đáng tiếc, ngươi lại gặp ta"
Vệ Danh Thần nhìn Lâm Bắc Thần, sự việc đã kết thúc, hắn nắm giữ hết thảy, nhịn không được cũng muốn nói thêm vài lời. Dù sao vị thiếu niên này là một thứ đồ chơi thú vị trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.
Lâm Bắc Thần không nói gì.
Trong đầu của hắn đang điên cuồng suy nghĩ các loại khả năng có hy vọng phản kích. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cẩu tạp toái Vệ Danh Thần nói rất có lý. Tham tài háo sắc, một thân chính khí.
“Cho nên, tra tấn lớn nhất đối với người chính là muốn ngươi tận mắt nhìn thấy tất cả những người mà người bảo vệ từng bước chết đi trước mặt người"
Vệ Danh Thần nói, sau đó xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa một vòng trước mặt. Một bức tranh to lớn giống như màn hình xuất hiện trước mắt.
Hình ảnh lưu chuyển.
Cuối cùng ngừng lại ở Vân Mộng thành.
Thành nhỏ ưu mỹ như vẽ ngày xưa bây giờ chỉ còn lại bức tường thành khu vực hạch tâm, vẫn lóe lên ánh sáng trận pháp như cũ, còn có bóng người hoạt động bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, gương mặt anh tuấn không cách nào khống chế được sự sợ hãi lẫn vui mừng. Vân Mộng thành vẫn còn.
“Đây chính là nơi mà ngươi quật khởi, ha ha, có kẻ ngu vì bảo vệ nơi này mà tế hiến chính mình."
Vệ Danh Thần vô tình trào phúng.
Hình ảnh lưu chuyển.
Thần điện trên núi, Dạ Vị Ương mặc trường bào Giáo hoàng, tay cầm quyền trượng, thân hình nhỏ yếu nhưng quật cường đứng thẳng tắp trên đỉnh núi, toàn thân tản ra quang mang thần thánh, bao phủ thần điện sơn, tính luôn Vân Mộng thành bên trong. Là nàng, khi mới giáng xuống đã bảo vệ Vân Mộng thành. Vì thế, nàng đã phải trả một cái giá lớn.
Cơ thể của nàng vì năng lượng hao hết mà hóa thành nham thạch, giống như tượng đã mất đi sinh cơ.
Lâm Bắc Thần sửng sốt.
“Nữ nhân này cũng là người mà người coi trọng?"
Vệ Danh Thần đưa tay chỉ vào Dạ Vị Ương trong bức tranh. Bành.
Tượng đá Dạ Vị Ương đã xuất hiện vết nứt.
Lâm Bắc Thần ngây người.
Vệ Danh Thần lạnh như băng, cười nói: “Người thứ nhất."
1254 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận