Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1977: Trận chung kết 3

Trong toàn bộ Thần giới, chỉ có Sở Ngân và Đái Tử Thuần mới lý giải được ý nghĩa của động tác này.
Kia là chiến kỹ át chủ bài Song Thủ Thuấn Phát Kiếm Ấn mà Lâm Bắc Thần đã vẽ ra uy danh hiển hách ở Đông Đạo Chân Châu.
Một chiêu này đã từng khiến cho vô số cường giả cấp tông sư của Đông Đạo Chân Châu nghe tin đã sợ mất mật.
Chỉ là...
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được nỗi hoang man của nhau.
Đến Thần Giới, một chiêu chiến kỹ át chủ bài Song Thủ Thuấn Phát Kiếm Ấn đã từng nổi tiếng xa gần này còn có thể có hiệu quả không?
Lúc này, trên cây cầu viễn cổ, con mắt của Lâm Bắc Thần khẽ híp lại một cái.
Hi vọng có thể có hiệu quả.
"Tiếp chiêu... Song thủ kiếm ấn của Siêu Thần."
Hắn cực kỳ trung nhị hô to tên của chiến kỹ, đồng thời nhẹ nhàng bóp cò súng AWM. Thân là súng ngắm cự ly xa có tính năng tổng hợp tốt nhất trên Địa Cầu, trong trò chơi ăn gà trên Địa Cầu được xưng là đại sát khí của vua đánh lén, AWM nổi tiếng bên ngoài.
Lần này để bảo đảm tỷ suất thắng của trận chung kết, Lâm Bắc Thần đã tiêu tốn cái giá trọn vẹn 3000 Thần Thạch trong APP đào bảo mới mua được một cái.
Vua đánh lén trải qua sự ma cải của điện thoại, thêm với đạn Thần Thạch năng lượng, uy lực sẽ đạt tới trình độ nào chứ?
Răng rắc.
Bên tai vang lên âm thanh khẽ vang giống như máy chữ.
Vua đánh lén đeo công cụ tiêu âm lên, nòng súng hơi chấn động một chút, sau khi cách âm đặc biệt vang lên rất khẽ.
Đây là một loại âm nhạc khiến cho đám con trai say mê.
Khoảng cách này, Lâm Bắc Thần căn bản không cần nhắm quá chuẩn.
Phía đối diện, thân thể của Phan Đa Tình liền chấn động, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đầu lâu đã ngửa ra sau ngã xuống và bay ngược ra ngoài.
Oanh!
Thân thể màu vàng bay rớt ra ngoài trăm mét, giống như bao tải vải rách hung hăng đập vào trong đống đá vụn thần tượng cha của chúng thần đã sụp đổ, khuấy động phấn vôi đầy trời...
Sự biến hoá bất ngờ này khiến cho tất cả mọi người xem chiến giật nảy cả mình.
"Kia là?"
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Thần chiến kỹ sao?"
"Phan Đa Tình...Bị trọng thương rồi sao?"
Vô số tiếng kinh hô giống như biển thét sóng gầm vang lên trước hình ảnh trình chiếu của các tinh thể siêu dẫn khác nhau.
Còn Lâm Bắc Thần ở trên cầu, trong khoảnh khắc này, lại không tiến mà ngược lại thụt lùi.
Hắn nhanh chóng rút lui về đầu đông của cây cầu Trường Sinh, đồng thời vẫn duy trì tư thế của 'song thủ thuấn phát kiếm ấn', con mắt trợn to tới cực điểm, nắm bắt tất cả phía trước.
Đột nhiên—
Răng rắc.
Lại là một âm thanh rõ ràng giống như tiếng máy đóng sách vang lên.
Trong không khí, một đạo tàn ảnh nhỏ bé không thể nhận ra được trong nháy mắt cụ tượng hóa.
Chính là Phan Đa Tình.
Hắn lấy tốc độ cực nhanh vượt qua khoảng cách ba trăm mét, muốn tập kích, nhưng lại bị phát đạn Thần Thạch Chi Lực thứ hai của AWM đánh trúng, không tự chủ được mà ngã về phía sau rồi bay ra ngoài.
Tận dụng thời cơ.
Lâm Bắc Thần liên tục bóp cò.
Răng rắc răng rắc răng rắc.
Liên tục ba tiếng máy đóng sách vang lên.
Trước sau tổng cộng năm lần xạ kích tinh chuẩn.
Thân thể của Phan Đa Tình chấn động mãnh liệt ba lần trên không trung, lại lần nữa hung hăng đập vào trong đống đá vụn ở đầu cầu phía Tây của cây cầu viễn cổ, giống như thiên thạch đập trúng mặt đất, khuấy động khói bụi ngập trời...
Dung lượng băng đạn của AWM sau khi thiết lập khuếch đại băng đạn, tổng cộng là 7 phát.
Lúc này còn thừa lại hai phát 'Đạn' .
Lâm Bắc Thần cầm súng mà đứng, còn chưa nổ súng.
Hắn có thể xác định, năm phát súng trước đó cũng trúng đích.
Hiện tại, nên lẳng lặng xem kết quả.
Thời gian ba hơi thở trôi qua.
Đối với người xem chiến ở khắp nơi mà nói, thời gian ba hơi này dài đằng đẵng như thể là ba trăm năm.
Phan Đa Tình sống hay chết?
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, trong hiệp thứ hai của cuộc giao thủ vừa rồi, thiên tài đến từ Liệt Dương Thần Tộc bị đơn phương treo đánh.
Bụi mù tràn ngập không tiêu tan.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong bụi mù truyền ra.
Lâm Bắc Thần khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy Phan Đa Tình từng bước một chậm rãi đi tới.
Bạch y trên người hắn cùng kim giáp chỗ bộ phận quan trọng của thân trên đều bị chấn nổ thành tro bụi, lộ ra cơ bắp trần trụi, có thể nhìn thấy rõ ràng, chỗ mi tâm, yết hầu, trái tim của hắn, có ba lỗ tròn to bằng ngón tay, như thể là bị một loại lợi khí đáng sợ nào đó xuyên thủng.
Thương thế này khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Hơn nữa trừ cái đó ra, trên hai mí mắt của Phan Đa Tình có màu đỏ thẫm nhàn nhạt, đường viền hốc mắt bầm đen, hiện ra vẻ quỷ quyệt dị thường.
Trong lòng của Lâm Bắc Thần hiện ra dự cảm không hay.
Năm phát súng của hắn vừa rồi, một phát mi tâm, một phát cổ họng, một phát trái tim, còn có hai phát...
Chính là hai mắt trái phải của Phan Đa Tình.
Còn bây giờ, hai con ngươi của người sau cũng bị bắn nổ giống như trong dự đoán. Không lẽ...
Lâm Bắc Thần hít vào một hơi lạnh da.
Cái này không hợp thói thường con mẹ nó.
Đối diện.
'Chiến kỹ cực kỳ đáng sợ, đủ để giết chết Trung Vị Thần."
Phan Đa Tình ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Hắn như thể là đang mỉm cười nhàn nhạt.
Nhưng vẻ mặt lại tràn đầy giễu cợt.
"Đây chính là con át chủ bài cuối cùng mà ngươi chuẩn bị đúng chứ, rất mạnh mẽ, cũng đủ để giết thần... Đáng tiếc là ngay cả da của ta cũng không thể nào phá vỡ." Cơ bắp trần trụi ở bên ngoài có chút rung động.
Chỗ mi tâm, trái tim cùng vết thương hố đen ở chỗ lõm yết hầu, cơ bắp chậm rãi nhúc nhích, phản xạ ra kim quang nhàn nhạt, giống như đang đè xuống cái gì đó...
Đinh đinh đinh.
Ba đạo ‘vỏ đạn’ chỉ có Lâm Bắc Thần mới có thể nhìn thấy, như kim mà không phải kim rơi xuống trên mặt đất.
Cùng một thời gian, vết thương ở chỗ mi tâm, yết hầu cùng trái tim của Phan Đa Tình đã triệt để khép lại, biến mất không thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận