Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2433: Mãnh tướng huynh quá mạnh

Sự thật chứng minh, tên cẩu vật Vương Trung nói một chút cũng không có sai. Trâu Thiên Vận đích thật là một mãnh tướng tuyệt thế.
Vị mãnh tướng huynh này chỉ dùng chưa đến ba ngày đã một hơi chiếm hết sáu đại lục còn lại, kết thúc thời đại Bắc Lạc Sư Môn bị thống trị. Nhìn chiến báo gửi đến từ tiền tuyến, tròng mắt Lâm Bắc Thần thiếu chút nữa rơi xuống.
“Một quyền đánh chết Đỗ Tử Đằng xếp hạng thứ sáu”
Một tiếng rống chết Hùng Sơ Mặc xếp hạng thứ tư “Sáu chiêu phá bốn người liên thủ vây công, giết hai bắt hai.”
Chỉ nhìn chiến báo nhưng Lâm Bắc Thần giống như thân lâm kỳ cảnh, nhìn thấy được một cường giả Vực chủ đỉnh phong huy quyền đánh nát thiên địa. Những nơi mà hắn đi qua, không ai chống đỡ được.
Từng đội quân dưới phong quyền của hắn đều run lẩy bẩy. Thời đại tinh hà, mãnh tướng tuyệt thế chính là đây.
“Trâu Thiên Vận này mạnh không tưởng nổi"
Lâm Bắc Thần cũng vì đó mà líu lưỡi.
Hắn ở bên ngoài Điểu Châu thị, bắn một pháo hỏa tiễn mới giải quyết được Vực chủ xếp hàng thứ bảy Hãn Mặc Thư.
Nhưng Trâu Thiên Vân lại có thể một tiếng rống chết Hùng Sơ Mặc xếp hàng thứ tư. Sự khác nhau trong đó, nghĩ lại đúng là đáng sợ. Đây chính là sức mạnh của cấp 28 sao? Vực chủ huyết mạch thứ mười hai đích thật là đại sát khí trong chiến tranh tinh hà. Chỉ là, thực lực Trâu Thiên Vận càng mạnh, nghi vấn trong lòng Lâm Bắc Thần lại càng lớn. Một mãnh tướng tuyệt thế như vậy, tại sao lại cung kính với hắn như thế?
Vương Trung rốt cuộc đã nói cái gì với Trâu Thiên Vận?
Lâm Bắc Thần mang theo nghi vấn rất lớn, nửa đêm không kịp chờ đợi âm thầm tiến vào phòng Tần chủ tế, khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ta nhìn không thấu"
Tần chủ tế khoác áo ngủ, da thịt trắng noãn giống như ánh trăng, trên gương mặt tuyệt mỹ biểu hiện sự ung dung: “Liên quan đến chuyện này, có lẽ ngươi nên hỏi Vương phó soái thì hay hay hơn"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm.
Hắn không hiểu rõ nam nhân. Nhưng tuyệt đối lại hiểu rõ nữ nhân.
Trực giác nói cho hắn biết, đại đại lão bà đã nhìn ra được một chút mánh khóe nhưng lại không muốn nói ra. Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa. Bởi vì cố ý làm khó lão bà của mình, nam nhân đó không phải người.
“Ngươi đến rất đúng lúc, ta có một chuyện cần phải nói cho ngươi biết”
Tần chủ tế vén tóc qua tai, nhìn Lâm Bắc Thần, biểu hiện rất nghiêm túc. Trong lòng Lâm Bắc Thần đột nhiên có một cảm xúc không ổn sinh ra. Quả nhiên, hắn nghe Tần chủ tế chậm rãi nói: “Kiếm Tiên quân bộ chiếm cứ một phần ba cương vực tinh lộ Ngân Trần, bây giờ lại lấy được giới tinh Bắc Lạc Sư Môn, chiến tướng dưới trướng đã có hơn một ngàn. Văn có Vương Trung, võ có Trâu Thiên Vân, cánh chim đã đủ, có thể bay mà không lo ngã. Lui có thể cát cứ một phương, tiến có thể tranh phong với chư hùng tinh khu Tử Vi. Người đã không còn cần ta trợ giúp nữa, cũng đã đến lúc ta rời đi rồi”
“Cái gì? Không được”
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhảy dựng lên: “Không được, không được.”
“Hãy nghe ta nói hết”. Tần chủ tế cao giọng, cắt ngang lời Lâm Bắc Thần. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, biểu hiện rất bình tĩnh, ánh mắt hiện lên ý chí kiên định: “Ngươi thì phải có đường, ta cũng không thể cứ ở bên cạnh người mãi. Huống chi, ta còn có chuyện chưa làm, cần phải hoàn thành. Cho nên, ta nhất định phải khiến cho bản thân mạnh lên. Mấy ngày qua, ta cũng đã chuẩn bị đủ rồi. Hôm nay, ta sẽ rời đi, đến thánh địa tu hành Tiến Sĩ Đạo là tinh khu Diêu Quang để bái sư. Chỉ là tạm biệt thôi, cuối cùng cũng có ngày gặp lại, người cần chi phải câu nệ nhất thời chi hoan chứ?”
Quan trọng là giữa chúng ta còn chưa có nhất thời chi hoan mà. Lâm Bắc Thần thiếu chút nữa thốt ra câu nói này.
Nhưng đột nhiên hắn nhớ đến cái lần kinh hồn ở Đại Phong Lâu lúc trước, hắn vội vàng ngậm miệng lại. Nếu hắn nói ra, có khác gì nhấc quần không nhận người hay không? Còn không phải bị Tần lão sư xem là cặn bã nam, nện cho hắn một chùy thành cặn bã ngay tại chỗ hay không.
“Haiz...
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, cực kỳ phiền muộn: “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau”
Ánh mắt Tần lão sư lập tức lóe lên ánh sáng. Hiển nhiên, lão sư luôn thích những học sinh có khả năng văn học tốt.
“Ngươi còn nhớ ta đã đưa cho một thanh cốt mấu hay không?"
Tần chủ tế nói: “Nó là di vật của Bạch Khâm Vân"
Lâm Bắc Thần gật đầu, không biết vì sao Tần lão sư lại nhắc đến chuyện này.
“Ngươi nên xem kỹ một chút"
Tần lão sư nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần giật mình.
Tần lão sư lại nói: “Ngày đó, ta nhờ Bạch Khâm Vân mà sống, nhưng nàng ấy lại tế hiến mình. Nếu không có nàng, có lẽ ngươi đã bỏ mình rồi. Đông Đạo Chân Châu sẽ hoàn toàn thuộc về Vệ Danh Thần và Thiên công tử"
Lâm Bắc Thần im lặng. Tần lão sư lại nói: “Ta đã từng thề phải phục sinh Bạch Khâm Vân. Lời thề này chính là căn cơ tu luyện con đường Tiến Sĩ Đạo của ta. Còn ngươi, ngươi cũng không nên quên nàng"
Lâm Bắc Thần gật đầu thật mạnh.
1307 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận