Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2295: Tên tuổi trước đây

Ọc ọc ọc.
Lâm Bắc Thần rót rượu.
Hai người không nói gì nữa, cứ thế uống liền ba chén.
“Nói đi"
Lâm Bắc Thần lau đi vết rượu trên khóe miệng. Thật ra, rượu mua trong app Taobao trên điện thoại sẽ mạnh hơn, uống ngon hơn. Mặc dù Lâm Bắc Thần đã lia chuột đánh cướp được một vòng rồi, tay vẫn cứ chần chừ do dự, một cốc còn chưa muốn tiêu vào chỗ cần thiết nhất chỉ để chuẩn bị tiến vào Tinh Lộ. Vì thế đương nhiên hắn sẽ không dùng tiền để mua rượu cho Cẩu nữ thần này rồi.
“Ta là người của Thánh tộc"
Kiếm Tuyết Vô Danh cười hì hì, rót một chén đầy cho mình. Lâm Bắc Thần nói: “Mù cũng nhìn ra được"
“Ề ê ê, đệ đệ thúi, ngươi có hơi u oán đấy nhá"
Kiếm Tuyết Vô Danh nâng chén rượu lên, giọt rượu óng ánh hiện lên bên khóe miệng trắng nõn như ngọc của nàng, chảy xuôi xuống. Nàng tỏ vẻ mặt trêu chọc, nói: “Trước đây ngươi cũng đâu có hỏi đến thân phận lại lịch của ta đâu”
“Trách ta à?"
Lâm Bắc Thần liếc nhìn sang.
Kiếm Tuyết Vô Danh buông cái chén bằng đá xuống, nói: “Ngươi cũng đâu có hỏi, người ta làm sao biết mà nói chứ? Vả lại, lúc đó người ta là công chúa gặp nạn, lỡ nói ra, tiểu tử nhà người có ý xấu thì phải làm sao bây giờ? Vào được Thanh Vũ giới, dùng chút thủ đoạn, lực lượng của ta mới từ từ khôi phục lại”
“Nên, cuối cùng thân phận của ngươi là gì?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Kiếm Tuyết Vô Danh hỏi: “Chuyện này giải thích với người hơi khó, bởi vì người chẳng biết gì cả. Nói thế này đi, với con dân Thành tổ Thanh Vũ giới, ta là tối cao; với con dân Thành tổ trên Lưu Uyên Tinh Lộ, ta cũng là tối cao; với con dân Thành tổ toàn bộ Quang Minh Loa Tí Hoàn tinh vực, ta vẫn là tối cao... Ta nói như thế, người có thể hiểu được không?"
Lâm Bắc Thần gật gù, nói: “Ừm, người chém như thế, ta thật sự hiểu rồi”
Kiếm Tuyết Vô Danh: “.”
“Không phải ta đang chém đâu, mà là đang trình bày sự thật”
Cơ thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra một mảng trắng lóa như tuyết bên dưới xương quai xanh. Hai chùm tóc đuôi ngựa rủ xuống trước ngực, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ tức giận của một đứa trẻ bị xem thường, đang cố gắng hết sức giải thích sự tình. Vẻ mặt và thần thái như thế, nếu rơi vào trong mắt của đám người Vũ Văn Tú Hiền, chỉ sợ đã phải dấy lên một phen trợn tròn mắt kinh ngạc. Đây là cảnh tượng mà bình thường bọn họ tuyệt đối không nhìn thấy được.
“Được rồi, chiến tranh trên Lưu Uyển Tinh Lộ kia, chắc không liên quan gì đến người đâu nhỉ?"
Ánh mắt Lâm Bắc Thần không do dự rời khỏi mảng tuyết trắng trước mặt.
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bắc Thần, cười đắc ý, chậm rãi ngồi ngay ngắn trở lại, nói: “Đúng rồi, sau khi ta quay về đã dùng bí thuật để liên lạc với tiểu gia hỏa Phần Thiên, để hắn đem một phần lợi tức trở về trước"
Lâm Bắc Thần như có điều suy nghĩ, nói: “Ngươi có thù với Nhân tộc à?”
“Ừm, mối thù khắc cốt ghi tâm"
Kiếm Tuyết Vô Danh không phủ nhận, đồng thời còn bổ thêm một câu: “Không chỉ với Nhân tộc"
“Chết tiệt.."
Lâm Bắc Thần chửi thề một câu, nói tiếp: “Vậy ta đi nhá?"
“Hi hi hi.."
Kiếm Tuyết Vô Danh bật cười.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta chính là ta thôi. Trước mặt người, tên ta bây giờ là Kiếm Tuyết Vô Danh"
Ánh mắt cựu nữ thần hướng về phía cái chén bằng đá.
Rượu ánh màu ngọc bích trong chén giống như mặt gương phản chiếu ánh trăng trên trời, cũng soi thấy cả mặt của Lâm Bắc Thần. Khuôn mặt nam nhân và trắng trên trời đều khiến người ta say mê như thế.
Nhưng chỉ cần cái chén này hơi rung nhẹ thôi, cả hai đều sẽ vỡ vụn biến mất. Thế là nàng không động đậy nữa.
“Tên trước kia thì sao?"
Kiếm Tuyết Vô Danh không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Chuyện trước đây cũng đâu có liên can gì tới người. Ngươi cần gì phải nhọc người hỏi han làm chi?”
“Chuyện liên quan đến ngươi, ta đều muốn biết hết"
Lâm Bắc Thần kiên định nói.
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: “Ngươi xem ánh trăng trong chén này đi, rõ ràng tốt đẹp biết bao, nhưng nếu ngươi tiến đến quá gần, đưa tay chạm vào trong chén, nó sẽ lập tức vỡ tan"
Lâm Bắc Thần nói: “Bởi vì ánh trăng trong chén là ảo ảnh, trắng trên trời mới là thật, thứ hư ảo có vỡ vụn thì cứ buông đi, trăng trên trời mới là vĩnh hằng"
Kiếm Tuyết Vô Danh lại nói tiếp: “Trăng nay đã từng chiếu rọi người xưa, người xưa thì không thấy được ánh trăng nay"
Lâm Bắc Thần cười, nói: “Trăng xưa đã từng chiếu rọi người xưa, người này có khi đã trông thấy trăng xưa?
Kiếm Tuyết Vô Danh đột nhiên bật cười, bưng cái chén đá trước mắt lên, sóng nước trong chén lấp loáng, ánh trăng và cả khuôn mặt nam nhân cùng vỡ tan, nàng nói: “Tên tuổi trước đây của ta, là Kiếm Tuyết Vô Danh"
Tên tuổi trước đây, và tên tuổi hiện giờ, đều giống nhau.
Nàng không hề lừa dối hắn. Lâm Bắc thần nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Kẻ thù của ngươi, là ai?"
Kiếm Tuyết Vô Danh ngạc nhiên nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần tươi cười rực rỡ, trong nháy mắt che lấp cả ánh trăng trên trời, nói: “Ta báo thù giúp ngươi."
Tay Kiếm Tuyết Vô Danh run bắn lên.
Cái chén bằng đá suýt rơi xuống đất, phát ra tiếng rắc rắc, bị bóp nứt ra mấy vết rạn.
1347 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận