Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2570: Thật ra ta chính là nội gian

“Bao vây bọn họ, giết chết bất luận tội”
Trong tiếng kêu nổi giận, Ninh Vi Ngã đứng lên. Vừa rồi, hắn bị Lâm Bắc Thần ném thành thịt muối nhưng đó chỉ là tổn thương nhục thân bình thường, cũng không phải chân khí dị chủng xâm nhập, thành ra đối với cường giả cấp Tinh Hà đỉnh phong mà nói, hành động đó cũng không tuyệt đối trí mạng. Sau khi khôi phục huyết nhục xong, mặc dù khí tức suy yếu rất nhiều nhưng vẫn có sức đánh một trận.
Những lời còn chưa dứt.
Vù.
Kiếm quang màu đỏ lóe lên. Cơ thể Ninh Vi Ngã cứng đờ.
Lộc cộc.
Đầu của hắn lăn xuống.
“Ai ngay cả nam sủng cũng không bằng?"
Tay Diệp Khinh An đè lên chuôi kiếm, thản nhiên nói.
Hắn nhịn Ninh Vi Ngã đã lâu rồi.
Rốt cuộc có thể giết một cách thống khoái.
Xích Luyện thần vệ khác hung hãn không sợ chết xông lên.
Thực lực Diệp Khinh An chân chính bộc phát, một thanh hồng kiếm tựa như thiếp mời Tử thần. Mỗi lần kiếm quang lóe lên, lập tức có một Xích Luyện thần vệ im lặng ngã xuống. Không ai nhìn thấy rõ hắn xuất kiếm như thế nào. Không ai bắt được quỹ tích kiếm của hắn. Thế kiếm dường như không ai có thể ngăn cản. Những nơi mà nó đi qua, đối thủ ngã xuống trong kinh ngạc. Trong nháy mắt, toàn bộ Xích Luyện thần vệ trong thần điện đều bị Diệp Khinh An giết chết, không còn một mống.
Đây mới là thực lực chân chính của Diệp Khinh An.
Hắn vì theo đuổi Lệ Vũ Tầm, vẫn luôn ẩn núp bên cạnh, giống như mãnh hổ rơi xuống đồng bằng, giao long mắc cạn, che giấu nanh vuốt, thậm chí rất nhiều người không biết Diệp Khinh An đã từng là một kiếm khách vô địch tung hoành tinh hà.
Bởi vì bố trí lúc trước, người bên ngoài thần điện không biết chiến đấu phát sinh bên trong. Nhất thời, thần điện lớn như vậy đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Khinh An nhìn tử sĩ Nhân tộc, móc ra một cái khăn tay màu trắng lau vết máu trên thanh kiếm màu đỏ, sau đó đút trở về vỏ.
Hắn đang chờ đợi.
Mặc dù không biết tại sao Lâm Bắc Thần lại biến mất một cách ly kì như vậy. Nhưng hắn tin rằng tên gia hỏa đó sẽ trở lại.
Đây là trực giác của một kiếm khách.
“Hắn... thiếu niên kia là ai?"
Một tử sĩ Nhân tộc nhịn không được liền hỏi.
Diệp Khinh An im lặng một lát rồi đáp: “Một tên khốn kiếp"
Nói xong, nhớ đến lời nói của Lâm Bắc Thần với hắn, hắn lại nhịn không được bổ sung một câu: “Một tên khốn kiếp đáng sợ"
Bốn tử sĩ Nhân tộc nhìn nhau, không hiểu ý trong đó.
Bọn họ đều đang nhanh chóng khôi phục chân khí bản thân. Trực giác nhạy bén nói cho bọn họ biết, lúc này không thể chạy ra khỏi thần điện. Bên ngoài còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần bên trong. Thành lũy chiến tranh đối với bọn họ mà nói chính là tuyệt địa. Đừng nói trạng thái lúc này của bọn họ, ngay cả khi toàn thịnh, bọn họ cũng tuyệt đối trốn không thoát.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đảo mắt đã qua một chén trà.
Gương mặt Diệp Khinh An hiện lên sự mất kiên nhẫn. Hắn đột nhiên có chút lo lắng.
Mặc dù phương thức tu luyện Thánh Thể Đạo của Lâm Bắc Thần trời sinh khắc Xích Luyện Chi Hôn của Băng Lam Sát, nhưng tu vi cá nhân lại không theo kịp. Nếu chẳng may thất thủ...
Trong lúc hắn đang chuẩn bị khai thác hành động tiếp theo...
Bên trong đại điện, luồng ánh sáng màu xanh biếc lóe lên.
Lâm Bắc Thần không chút dấu hiệu báo trước xuất hiện ngay tại chỗ.
Diệp Khinh An vui mừng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Băng Lam Sát đã chạy trốn rồi à? Tiếp theo...
Nói đến đây, hắn đột nhiên im bặt.
Bởi vì Diệp Khinh An không thể tin nổi nhìn thấy trong tay Lâm Bắc Thần cầm theo cái đầu Băng Lam Sát.
Cái đầu vặn vẹo, giống như được vặn ra từ trên cổ xuống.
Không cách nào tưởng tượng trước đó đã xảy ra cuộc chiến như thế nào, tại sao Băng Lam Sát lại chết không nhắm mắt, bên trong ánh mắt còn mang theo sự không cam lòng, phẫn nộ và hoảng sợ.
Nàng ta rốt cuộc đã gặp cái gì?
Diệp Khinh An không cách nào suy đoán.
Nhưng hắn biết Bất Tri Hạo thắng.
Bất Tri Hạo đã dùng một phương thức không cách nào tưởng tượng và lý giải, trong thời gian một chén trà ngắn ngủi đánh bại vị cường giả Ma đạo Tinh Vương cấp 44.
Bốn tử sĩ Nhân tộc của Bắc Thần quân bộ cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Đặc sứ Xích Luyện ma giáo đã bị giết chết.
Thiếu niên anh tuấn như yêu trước mắt lại làm được chuyện mà bọn họ hao tổn tâm cơ cũng không làm được.
Điều này khiến cho bọn họ vừa mừng vừa sợ.
Đặc sứ Xích Luyện thần giáo chết, bọn họ chẳng khác nào chuyển hướng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, cho dù chết cũng không còn hối tiếc.
“Ngươi... tại sao ngươi lại làm được?"
Diệp Khinh An rốt cuộc vẫn không nhịn được liền hỏi.
“Nữ nhân kia rất lợi hại"
Lâm Bắc Thần thở hổn hển: “Ta và nàng ta ác chiến một hồi, cuối cùng phải xé quần áo biến lớn mới có thể đánh chết nàng ta. Ngươi không biết đâu, trận chiến vừa rồi nguy hiểm lắm. Ngay cả lông ngực của ta cũng bị nàng ta đánh rụng mấy cọng. Nếu nàng ta cường đại hơn trăm trăm triệu lần nữa, ta khả năng không phải đối thủ của nàng ta.
Diệp Khinh An: “"
Nghe ngươi nói một buổi cũng không thấy trọng tâm đâu.
Ngươi vẫn chưa nói rõ ràng rốt cuộc ngươi làm như thế nào để chiến thắng.
Nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của Tiểu Diệp Tử, Lâm Bắc Thần cũng không có bất kỳ giải thích gì thêm.
Phòng tối là át chủ bài chân chính của hắn.
Cho nên, càng ít người biết càng tốt.
Về phần quá trình chém giết, thật ra rất đơn giản.
Đối thủ bị kéo vào trong Luân Hồi Tuyệt Cảnh, sức chống cự và sức mạnh sẽ bị giảm xuống. Hắn thân là chủ nhân, sẽ được tăng phúc. Trong tình huống như thế, cộng thêm trong phòng tối có thể không kiêng kỵ bật hack, cho nên việc đánh bại Băng Lam Sát cũng không khó.
Kết quả cuộc chiến đã định. Nếu như miêu tả quá kỹ, nhất định sẽ có một số độc giả sẽ nhổ nước miếng tác giả.
“Tiếp theo phải làm như thế nào?"
Diệp Khinh An lại hỏi.
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi: “Ngươi hỏi ta? Đây không phải phạm vi nhiệm vụ của ta. Ta chẳng quan tâm ngươi giết hay chôn, tiếp theo không phải đôi cẩu nam nữ các ngươi sắp xếp sao?"
Lông mày Diệp Khinh An nhướng lên, bàn tay đè xuống chuôi kiếm.
“Ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng không nên sỉ nhục nàng. Hy vọng đây là lần cuối ngươi đùa giỡn như thế”
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
“Đừng như vậy"
Lâm Bắc Thần chân thành nói: “Ngươi đánh không lại ta"
Diệp Khinh An: “"
1242 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận