Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2715: Ngươi dám không?

Trên đường đi, Lâm Bắc Thần bắt gặp An Mộ Hi chuyên bán sỉ phóng chạy bằng chân đất, tên thương nhân bán dã dược này cứ như phát điên, mặt mũi tràn đầy phấn khởi, tốc độ chạy cự kỳ nhanh, mái tóc dài sau đầu tung bay như cờ xí, như sắp trở thành đường chân trời với mặt đất, vừa chạy vừa lớn tiếng reo hò: “Ta hiểu rồi, ta đã hiểu ra rồi. Ha ha ha, cuối cùng ta cũng hiểu ra rồi...
An Mộ Hi chạy lướt qua ngay trước mặt Lâm Bắc Thần, nhìn hắn một cái, nhưng cũng không dừng lại, chạy vụt qua nhanh như tên bắn. Lâm Bắc Thần: “2"
Tình huống như này là sao đây?
Sau đó hắn lại nhìn thấy hai người thiếu nữ tuyệt sắc Tiểu A Tiếu cùng với đệ đệ Tiểu Đỉnh, một người cầm trong tay dây thừng, một người còn lại cầm bình thuốc trong tay, đang đưa chân chạy bước lớn ngay phía sau, đang đuổi theo An Mộ Hi...
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Bắc Thần vươn tay bắt được bím tóc của Tiểu A Tiếu, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Thả ta ra, ngươi... A? Là ngươi, đồ tra nam, ngươi trở về từ khi nào vậy?"
Thiếu nữ xinh đẹp đang chạy thì bím tóc đuôi ngựa bị túm lại, suýt nữa thì bay cả người lên, lập tức nổi giận gầm thét như báo cái. Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng là Lâm Bắc Thần, mắt bỗng nhiên sáng rực lên, trên mặt khó nén được vẻ vui mừng, còn miệng thì vừa mở ra là tổn thương người khác, biểu lộ dáng vẻ hận không thèm để ý.
“Ta tại sao lại là tra nam chứ?"
Lâm Bắc Thần rất không can tâm, nói: “Ngươi cứ thế làm dơ bẩn sự trong sạch của ta, ta sẽ thật sự tra với ngươi đấy"
“Ha ha? Ngươi lại đây, lại đây, lại đây đi, đến “tra”
ta xem nào.
Thiếu nữ tuyệt sắc ưỡn ngực, hùng hổ dọa người: “Ngươi dám không?"
“Dáng vẻ vô sỉ của ngươi rất có phong phạm da mặt mày ban đầu của ta đấy"
Lâm Bắc Thần thua trận, có hơi không chống đỡ nổi, vội vàng đổi chủ đề, nói: “Nói chính sự, rốt cuộc lão An bị làm sao vậy?"
“Hừ, đồ vô dụng có tâm trộm cướp mà không có gan trộm cướp.
Thiếu nữ tuyệt sắc như gà trống lớn giành được thắng lợi, Tiểu Hà ưỡn bộ ngực vừa mới nhú của mình lên, nói: “Gần đây hắn và gia gia đang nghiên cứu phát minh một loại thuốc “Mộng Túy Khoáng Hóa Đan”
có thể gây tê giảm đau, đồng thời kích phát cuồng hóa huyết mạch, vừa mới ra lò, màu sắc không tệ, hình như thành công.
Thế là hắn không đợi nổi đích thân tự thưởng thức một viên trước.
“Cuồng hóa đan?”
Lâm Bắc Thần không nhịn được mà cảm động trước tình cảm sâu đậm hiến thân vì sự nghiệp luyện dược vĩ đại của An Mộ Hi, nói: “Hiệu quả thế nào?"
Thiếu nữ tuyệt sức lập tức nở nụ cười hệ hệ hệ, đáp: “Không phải ngươi đã nhìn thấy hiệu quả rồi kia à?”
Lâm Bắc Thần: “"
“Tỷ, mau lại đây, một mình ta không bắt được.
Từ phía xa truyền đến giọng nói của đệ đệ Tiểu Đỉnh, hắn đang vật lộn vớiAn Mộ Hi... Hay nói chính xác hơn là đang bịAn Mộ Hi đã cuồng hóa đè xuống đất đơn phương ma sát. Sợi dây vốn nên trói An Mộ Hi lại thì lúc này đã quấn quanh Tiểu Đỉnh. An Mộ Hi sau khi bị cuồng hóa không nhận ra bất kỳ ai, hai tay túm dây thừng, điên cuồng siết sợi dây trên cổ tiểu Đỉnh lại. Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn thấy cảnh tượng này, vờ như không nhìn thấy. Thằng ngốc này.
Từng cái nguyên tắc quy tắc trong cuốn sách lý luận tình yêu của chính ngươi, tự ngươi không nhớ hay sao hả? Lão tỷ còn đang bận thả thính, thời khắc mấu chốt, sao lại làm phiền thế? Ngươi dù có chết cũng phải ngậm kín cái miệng vào.
“Đệ đệ ngươi đang gọi ngươi kìa”
Lâm Bắc Thần nhắc nhở.
“Lần này ngươi trở về làm gì?”
Thiếu nữ tuyệt sắc hỏi.
“Nhớ một vài người, quay về thăm chút.
Lâm Bắc Thần tiện miệng đáp qua loa, nói: “Đệ đệ ngươi sắp bị siết chết rồi.
“Nhớ ai?”
Thiếu nữ tuyệt sắc hỏi.
“Không nói cho ngươi biết, đệ đệ ngươi sắp chết thật rồi kìa.
Lâm Bắc Thần tiếp tục nhắc nhở.
“Một tên phá đỉnh như hắn, không chết được... Ai da, phiền chết đi được. Thiếu nữ tuyệt sắc giận dữ, xoay người tiến lên giúp Tiểu Đỉnh.
Sau đó hai huynh muội bọn họ liền bị An Mộ Hi đã cuồng hóa đè xuống mặt đất mà ma sát, trói lại như châu chấu.
Lâm Bắc Thần: “"
Thế này các ngươi cũng đánh không lại, tại sao từ ban đầu lại có dũng khí đuổi theo hắn như thế chứ?
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Lâm Bắc Thần vừa quay đầu lại, trông thấy đại sư đan dược Trần Bì Dương “Gặp mặt đại soái.
Khi Trần Bì Dương nhìn thấy Lâm Bắc Thần, biểu cảm có hơi cổ quái.
Ngay từ ban đầu, đúng thật là hắn đã định ném cho An Mộ Hi một quyển sách, sau đó lập tức rời khỏi tinh khu Tử Vi, đến đại tinh hệ hòa bình nào đó cho rồi. Ai biết được sau mấy lần tiếp xúc với cái tên thương nhân bán dã dược An Mộ Hi xong, hắn lập tức bị thiên phú về đan dược và ý tưởng kỳ diệu của An Mộ Hi làm kinh ngạc. Sau nhiều lần xoắn xuýt, cuối cùng hắn quyết định ở lại, đem tất cả sở học suốt đời truyền thụ hết cho An Mộ Hi.
Đây là xem An Mộ Hi như đệ tử quan môn mà nuôi dưỡng.
Mà tới tận bây giờ, hắn càng cảm thấy may mắn vì lựa chọn ở lại của mình.
Tin tức truyền đến, bên ngoài đại tinh hệ hiện giờ cũng không hòa bình đáng kể gì. Trong tinh hà, khắp nơi đều tràn ngập lửa chiến tranh và máu tươi. Vũ trụ Hồng Hoang bị Nhân tộc Thần Thánh Đế Đình trấn áp vài vạn năm, cục diện mở ra đột nhiên bắt đầu sụp đổ, chiến tranh hình như đang âm thầm tích góp đầy đủ lực lượng rồi phun trào như núi lửa, khó mà ngăn cản, chỉ trong nháy mắt thôi vô số tinh hà tinh hệ đều bị thủng thành trăm nghìn lỗ. So ra, ngược lại là tinh khu Tử Vi có hai đại nhân ma cự đầu tọa trấn là Đội quân Kiếm Tiên và Huyền Tuyết Thần giáo, khá yên bình. Càng quan trọng hơn là, An Mộ Hi thể hiện thiên phú của bản thân với đan dược học và cả thái độ đều khiến Trần Bì Dương có một loại cảm giác vui sướng khi tìm được một viên kim cương từ trong đống phân, càng giành giật từng giây từng phút dốc túi truyền thụ hết tất cả sở học cả đời mình, quả thực còn thân thiết hơn so với hai đứa cháu. Tới nay mới bao lâu đâu?
An Mộ Hi đã có thể sánh vai bằng về ngang địa vị của hắn.
Lần này luyện chế “Cuồng Hóa Đan”, An Mộ Hi làm chủ.
Bây giờ nhìn lại, dược hiệu...
Hình như cũng không tệ.
“Trần đại sư, mau đi hỗ trợ, nếu không cháu trai cháu gái người sắp bị đánh chết rồi kia"
Lâm Bắc Thần chỉ tay về phía xa, nói.
1291 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận