Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2045: Liên minh

“Hãy nghe ta nói hết.”
Nam nhân trẻ tuổi nói: “Ta cứu Phủ chủ ra ngoài, tất nhiên sẽ có người cứu những người khác. Liên minh không bao giờ bỏ rơi bất kỳ một vị minh hữu nào. Người kia đã từng nói một câu, không vứt bỏ, không từ bỏ.”
Trong lòng Hoa Phi Hoa giống như có ngọn núi đè xuống đột nhiên nhẹ đi. Đúng vậy.
Người kia hẳn sẽ không bỏ rơi minh hữu của mình.
Liên minh là lấy danh nghĩa của hắn mà thành lập.
Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn đang bế quan nhưng nghe đồn chỗ của hắn vẫn là tịnh thổ ở đại lục này.
Cũng là tịnh thổ duy nhất.
Nàng sở dĩ chịu hết khuất nhục kiên trì cho đến hôm nay chính là liên minh đã từng phái người mang tin tức đến cho nàng, bảo nàng cố gắng chờ đợi, bọn họ sẽ cố gắng chuẩn bị nghĩ cách cứu viện Văn Hương kiếm phủ bằng tốc độ nhanh nhất. Trước đó, Văn Hương kiếm phủ bị tập kích quá nhanh, đến mức liên minh không kịp cứu viện.
Hôm nay, người trong liên minh rốt cuộc đã đến.
Mặc dù nàng không biết nam nhân không tay trẻ tuổi trước mắt là ai, nhưng chỉ cần là người trong liên minh, tất cả đều đáng tin tưởng.
Sau khi chuẩn bị một chút, Hoa Phi Hoa theo người này rời đi.
Một luồng sương mù màu đen phun ra, bao phủ thân hình của hai người, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Hai nữ đệ tử cũng ẩn mình đi. Sau mấy hơi thở.
Nam nhân cụt tay và Hoa Phi Hoa bất khả tư nghị xuyên qua phòng thủ trùng điệp của phủ Thành chủ ra ngoài đường cái.
Nhìn thấy con đường tràn ngập khí tức tử vong, ánh mắt Hoa Phi Hoa hiện lên sự bi thương.
Nam nhân cụt tay thoáng quay đầu nhìn phủ thành chủ, khí tức trên người hơi nở rộ nhưng chợt thu liễm lần nữa, mang theo Hoa Phi Hoa phóng lên tận trời, hóa thành một luồng lưu quang màu đen bay vụt ra ngoài thành.
“Sao?”
Một âm thanh uy nghiêm bá đạo vang lên trong phủ thành chủ: “Đã đến rồi mà còn muốn đi? Ở lại cho ta.”
Thần mang màu vàng nhạt như núi lửa bộc phát nhanh chóng phóng lên tận trời.
Một cự thủ màu vàng duỗi ra từ bên trong kim qunag, trong nháy mắt vượt qua ngàn mét, cách không chộp tới hai người Hoa Phi Hoa.
“Không ổn.”
Hoa Phi Hoa biến sắc: “Là Liệt Dương đại thần. Hắn đã bị kinh động rồi. Đi mau.” Liệt Dương đại thần là thần ma đến từ thiên ngoại.
Là vô địch.
Tuyệt không phải phàm nhân có thể địch nổi.
...
Nam nhân cụt tay không nói câu nào, tăng tốc bỏ chạy về phía trước. Nhưng tốc độ của cự thủ thần linh màu vàng óng lại càng nhanh hơn. Trong nháy mắt đã vượt qua mười dặm, quay đầu chụp xuống. “Hỏng rồi, trốn không thoát.”
Hoa Phi Hoa cảm thấy thế cục chuyển tiếp đột ngột, trong lòng không khỏi khẩn trương. Nhưng vào lúc này.
Vù vù.
Tay áo dài vung vẩy.
Kiếm khí vô hình phá không mà ra.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Hoa Phi Hoa, cự thủ màu vàng bị chém vỡ.
Chỉ trong khoảnh khắc sau đó, tốc độ nam nhân cụt tay mang theo Hoa Phi Hoa đột nhiên nhanh hơn trước đó hai lần, giống như một luồng lưu quang mắt thường không thể bắt giữ bắn về phía chân trời đằng xa.
“Sao, ngươi cũng nắm giữ loại sức mạnh này? Hôm nay, ta không thể thả ngươi đi được.”
Âm thanh bá đạo của chủ nhân luồng kim quang bên trong phủ Thành chủ trước đó lại xuất hiện.
Một mặt trời nhỏ màu vàng xuất hiện bên trong thành nội, lướt qua trời cao, đuổi theo hướng hai người Hoa Phi Hoa đào tẩu.
Trong phủ thành chủ.
Loạn động xảy ra.
“Mau bắt lấy hai tiểu tiện nhân kia.”
Trưởng lão Thạch Quân Bạch Phát Phi Giáp tộc vừa phẫn nộ vừa chỉ huy đám kiếm khách trong tộc điên cuồng đuổi theo hai nữ đệ tử Hoa Phi Hoa.
Bọn họ hiển nhiên đã phát hiện Hoa Phi Hoa đào thoát.
Hai nữ đệ tử cũng không chính diện chiến đấu, mượn nhờ địa thế nhanh chóng du tẩu, kiệt lực kéo dài thời gian.
Hiển nhiên hiệu quả không lớn.
Rất nhanh đã bị ngăn lại giữa viện tử.
“Lột sạch bọn họ cho ta, ta muốn giết chết hai tiện nhân kia.” Thạch Quân cười lạnh, bên trong ánh mắt lấp lóe sự tàn nhẫn.
Vẻ mặt hai nữ đệ tử hiện lên sự cừu hận. Nhưng không e ngại.
Nhìn đám súc sinh Bạch Phát Phi Giáp tộc, các nàng biết hôm nay khó mà may mắn thoát khỏi, nhưng điều vui mừng chính là sư phụ đã được cứu, cho dù bọn họ chết cũng có thể nhắm mắt.
Huyền khí Văn Hương điên cuồng vận chuyển bên trong cơ thể.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy được sự kiên nghị trong ánh mắt của nhau, cùng nhau gật đầu, không nói lời nào, bộc phát toàn bộ sức mạnh phóng về phía Thạch Quân.
Đồng quy vu tận.
Ngọc thạch câu phần.
Đây là lần đánh bạc với thời khắc sinh mệnh cuối cùng của các nàng.
“Tiểu tiện nhân ngu xuẩn.”
Thạch Quân đứng im tại chỗ, ánh mắt hiện lên sự trêu tức, cong ngón tay búng ra.
Bành bành.
Hai âm thanh trầm đục vang lên.
Kiếm trong tay nữ đệ tử vỡ nát, biến thành những mảnh phi điệp, kích xạ về phía sau, lực đạo khai thiên phá thạch.
Hai nữ đệ tử bị mảnh vỡ lưỡi kiếm bao phủ, mắt thấy sắp bị trọng thương. Lúc này...
“Thủ nã nhật nguyệt trích tinh thần, thế thượng vô ngã giá bàn nhân.” Một âm thanh thanh thúy như thung lũng vắng người vang lên.
Một bóng người màu trắng yểu điệu đột nhiên xuất hiện trước mặt hai nữ đệ tử. Mảnh vỡ lưỡi kiếm bay ngược.
Phốc phốc phốc phốc.
Âm thanh lưỡi dao phá nhục thân vang lên.
Đầu mười hai kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc bên cạnh Thạch Quân cùng nhau vỡ vụn, hóa thành sương mù màu đỏ, nhất thời bị liêm đao thu hoạch, ngã xuống như rơm rạ.
Cơ thể Thạch Quân cứng ngắc, giống như bị tử thần liêm đao ôm lấy cổ. Đối diện.
Đứng trước hai nữ đệ tử cũng là một thiếu nữ.
Một thiếu nữ mỹ lệ cực kỳ.
Trường bào nam trang màu trắng như tuyết trải qua cắt may tinh xảo, phát huy mị lực thiếu nữ vô cùng tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài, bộ ngực sữa, cái cổ thiên nga, mái tóc đen suôn dài như thác nước, ánh mắt như ngân, gương mặt tuyệt mỹ vừa vui vừa giận, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, mỗi một chỗ đều tuyệt diệu vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận