Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2042: Ngươi nói rất có lý

Không.
Sư tỷ đã chết.
Sư phụ không thể... A?
Một luồng ánh sáng màu xanh đột nhiên bao phủ sư phụ lại. Hồ Mị Nhi ngẩn ra, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Đúng rồi.
Ta theo Lâm Bắc Thần ca ca đến, hắn có thể cứu người. Nàng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cười ngạo nghễ, hất cằm nói: “Dưới sữa của ta, không có tổn thương nào là không giải quyết được. Nếu có, lại thêm một ngụm sữa nữa.”
Nhan Như Ngọc chỉ cảm thấy một thứ chất lỏng ấm áp màu đỏ vây quanh, thương thế bên trong cơ thể dùng tốc độ khó mà tin nổi nhanh chóng khép lại, ngay cả huyền khí khô kiệt, kinh mạch vỡ vụn và lực tinh thần héo úa cũng nhanh chóng tăng vọt.
“Là ngươi...”
Ánh mắt Nhan Như Ngọc bắn ra hào quang kinh người.
Lúc này, nàng rốt cuộc nhận ra nam nhân xuất hiện bên cạnh mình chính là oan gia không biết vì sao lại cứ ngẫu nhiên xông vào giấc mộng của nàng.
“Nhan tỷ tỷ, xin lỗi, ta đến muộn.”
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay dương chi bạch ngọc của Nhan Như Ngọc, đau lòng sờ lên.
Hồ Mị Nhi nhìn thấy cảnh này, không khỏi bĩu môi.
Điều sư phụ quan tâm đầu tiên không phải nàng.
Nhan Như Ngọc vội rút ta lại: “Tình huống đang nghiêm trọng, chúng ta trước...”
“Đại địch từ đâu đến thế?”
Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: “Đái đại ca, vất vả cho ngươi rồi.”
Đái Tử Thuần gật đầu: “Sống hay là chết?”
“Giữ hai tên dẫn đầu lại, những người khác làm thịt hết.”
Khi Lâm Bắc Thần đến, hắn đã từ miệng Hồ Mị Nhi biết được hành vi của đám người Bạch Phát Phi Giáp tộc, đương nhiên sẽ không có bất kỳ lưu thủ.
Đái Tử Thuần gật đầu, quay người bước về phía cường giả Bạch Phát Phi Giáp tộc. Khí tức huyền khí phát ra từ trên người hắn, ngay cả Thiên Nhân cũng không đạt đến. “Ha ha ha...”
Lúc này, thiếu chủ Bạch Phát Phi Giáp tộc Thạch Huyên đã nhận ra thân phận của Lâm Bắc Thần: “Thì ra ngươi chính là tiểu tạp chủng xếp hạng đầu tiên trên tội bảng. Quá tốt rồi, không nghĩ đến hôm nay ngươi lại chủ động tự chui đầu vào lưới. Lên cho ta.”
Niềm tin của hắn mười phần.
Vù vù vù.
Lệ mang hàn khí lấp lóe.
Kiếm khí bạch phát hoành không.
Bốn tên kiếm khách Thiên Nhân cảnh nhị tam giai Bạch Phát Phi Giáp tộc trong nháy mắt ra tay.
Đái Tử Thuần đưa tay phất một cái. Kiếm quang hóa thành hư vô phiêu tán.
Ầm ầm ầm.
Bốn tên kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc nổ tung giữa không trung, biến thành bột xương huyết nhục, người và kiếm cùng nhau biến mất.
Đây là lần đầu tiên Đái Tử Thuần ra tay sau khi quay về Đông Đạo Chân Châu.
Thần lực mà hắn tu luyện ở Thần giới vẫn có thể dùng như cũ.
Trước mặt thần lực, huyền khí yếu ớt như một trang giấy, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Từ Anh đột nhiên co lại.
Trong lòng nàng ta xuất hiện một cảm giác chẳng lành.
Nhưng Đái Tử Thuần không cho bọn họ cơ hội.
Thần lực phun trào.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh như đốt pháo liên tiếp vang lên.
Từng cường giả Bạch Phát Phi Giáp tộc giống như pháo nổ tung, ngay tại chỗ tràn ra sương mù pháo bông màu đỏ.
“Ngươi là ai? Ta giết ngươi.”
Thiếu chủ Bạch Phát Phi Giáp tộc Thạch Huyên kinh hãi, trở tay rút trường kiếm bên hông ra.
Một vòng kiếm khí liệt diễm phá không mà ra.
“A?”
Gương mặt Đái Tử Thuần lộ vẻ kinh hãi, nắm chặt Liệt Dương kiếm khí, năm ngón tay uốn lượn thành trảo, luyện hóa nó thành một luồng năng lượng màu vàng nhạt, nắm chặt trong lòng bàn tay, khiến cho nó giống như bị giam giữ, hoàn toàn không cách nào chạy trốn ra ngoài.
“Là thần lực.”
Đái Tử Thuần nói: “Thần lực của Liệt Dương thần tộc.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Muốn đi? Quay về cho ta.”
Tay trái lăng không kéo trở về.
Từ Anh đang điên cuồng chạy trối chết đằng xa lập tức thân bất do kỷ bay ngược lại. Bành một tiếng, bị ném mạnh xuống đất.
“Mau đi cứu người.” Nhan Như Ngọc vung tay lên.
Nữ kiếm khách Văn Hương kiếm phủ tiến lên mở trói cho hơn mười đệ tử đồng môn đang bị trói, lấy miếng vải trong miệng xuống, phủ thêm quần áo, dìu tất cả trở về.
Từ Anh và Thạch Huyên đều bị dẫn đến.
Nhóm nữ kiếm khách cực hận hai người, dùng kiếm đâm xuyên đùi của họ, bắt bọn họ quỳ dưới đất.
“Các ngươi xong rồi.”
Thạch Huyên dữ tợn, ánh mắt hung ác giống như dã thú, cười lạnh nói: “Đại thần của tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Đại thần tộc ngươi?”
Lâm Bắc Thần vẫy tay, bóp trên đầu ngón tay luồng năng lượng màu vàng nhạt trong lòng bàn tay Đái Tử Thuần: “Chỉ là dư nghiệt của Liệt Dương thần tộc. Thì ra là chạy trốn đến Đông Đạo Chân Châu.”
Bành.
Đầu ngón tay phát lực.
Luồng năng lượng màu vàng bị bóp nát tản mạn khắp nơi.
“Nhan tỷ tỷ, giao cho các người. Có cừu báo cừu, có oán báo oán.”
Hắn giao Thạch Huyên cho đám người Nhan Như Ngọc.
Một nhóm nữ kiếm khách đang phẫn nộ trong nháy mắt bao phủ thiếu chủ Bạch Phát Phi Giáp tộc.
Tiếng gầm thét và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó là tiếng cầu xin tha thứ.
Cuối cùng biến thành tiếng gào thét và kêu rên của dã thú sắp chết.
Thiếu chủ Bạch Phát Phi Giáp tộc tự cho mình xương cứng rất nhanh đã bị các nữ kiếm khách cừu hận trùng thiên tra tấn đến sụp đổ nhưng vẫn không để hắn chết, cứ lặp đi lặp lại tra tấn nhiều lần.
Đối với những nữ kiếm khách mà nói, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn có thể mang đến sự đau đớn lớn nhất mà vẫn có thể tránh được chỗ yếu hại, còn mạnh hơn so với y học trên trái đất.
Đột nhiên, một cái thứ giống vòi voi từ trong đám người bay ra, rơi xuống trước mặt Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần: “....”
Mẹ kiếp.
Xương cụt của hắn đổ mồ hôi lạnh, thận hơi đau, hạ bộ phát lạnh. Nhóm nữ kiếm khách này cũng quá kinh khủng tàn bạo đi.
Rất nhanh, sau khi nhóm nữ kiếm khách xả hết cừu hận trong lòng, thiếu chủ Bạch Phát Phi Giáp tộc đã biến thành một cục thịt nhão.
Sau đó, ánh mắt của mọi người một lần nữa tập trung trên người Từ Anh.
“Không, đừng giết ta.”
Từ Anh rốt cuộc không còn phách lối như trước đó, vừa hoảng sợ vừa ủy khuất, đau khổ cầu xin tha thứ. Nàng ta nhìn Lâm Bắc Thần, nói: “Ta nhận ra ngươi rồi. Ngươi là Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần. Ngươi quen với cháu gái của ta, nàng ấy tên Từ Uyển. Ngươi nhất định biết đúng không? Ngươi đừng giết ta. Ngươi giết ta, Từ Uyển nhất định sẽ trách ngươi. Ta là cô ruột duy nhất của nó.”
“Thật sao?”
Lâm Bắc Thần giơ tay ngón giữa lên vuốt mi tâm, làm ra vẻ bừng tỉnh, thể hồ quán đỉnh nói: ‘Ngươi nói dường như rất có lý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận