Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2184: Đáng thương

“A a a...
Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dây thừng thiểm điện trói buộc nàng giống như thông điện lóe lên lưu quang chói mắt, không ngừng phun trào về phía cơ thể nàng, cưỡng ép rót năng lượng khổng lồ khó mà hình dung vào cơ thể của nàng.
Đây không phải giúp nàng gia tăng sức mạnh. Mà là đang luyện hóa nàng.
Muốn luyện chết nàng.
Vệ Danh Thần chậm rãi bay đến sau lưng Mộc Tâm Nguyệt, mặt không đổi sắc thi triển thần lực Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, không ngừng vẽ ra từng đạo phù lục quang văn thần bí chói mắt đánh vào lưng Mộc Tâm Nguyệt. Một đạo đánh vào, Mộc Tâm Nguyệt kêu thảm, âm lượng tăng thêm mấy chục đề xi ben. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mái tóc Mộc Tâm Nguyệt đã rối tung, gương mặt thê thảm, khóe miệng chảy ra vết máu.
Nhưng nàng vừa kêu thảm vừa nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần. Tiếng nói dần dần khản đi.
Nàng ngược lại không gào thét.
“Lâm Bắc Thần"
Nàng nở nụ cười thảm: “Ta hình như còn nợ ngươi một lời xin lỗi"
Lâm Bắc Thần nghe xong, khóe miệng nhếch lên độ cong mỉa mai.
Mộc Tâm Nguyệt cười lạnh: “Ta biết người khinh thường nghe ta, nhưng ta vẫn muốn nói. Ta rơi vào kết cục hiện tại, ta thật sự không hối hận. Ta không quyền không thế, ta chỉ có thể làm như vậy. Ta lợi dụng qua rất nhiều nam nhân, bọn họ đều ngấp nghé sắc đẹp của ta. Ánh mắt bọn họ nhìn ta lúc nào cũng chỉ muốn cả da lẫn xương của ta, ta.”
Cơn đau khi bị luyện hóa khiến cho nàng nói chuyện bị đứt quãng.
“Bọn họ đều bị ta lợi dụng. Ta... ngươi cũng giống như vậy. Lúc đó người còn không phải muốn ngủ với ta sao?
Nhưng người tối thiểu cũng thực tình hơn so với bọn họ. Ta hận cẩu nam nhân, cũng hận người, nhưng ta vẫn muốn nói một câu xin lỗi người. Nghiêm túc và thật lòng"
Nàng nói rất khó khăn. Vẻ mặt Kiếm Tuyết Vô Danh hiện lên sự nhiều chuyện, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Bắc Thần và Mộc Tâm Nguyệt, châm ngòi thổi gió: “Đúng là một câu chuyện tình yêu cẩu huyết. Thật ra, ngươi cũng là người đáng thương”
“Ha ha!
Lâm Bắc Thần cười lạnh.
Người ta nói rằng, lời nói của người sắp chết đều là thật. Có lẽ lúc này, lời nói của Mộc Tâm Nguyệt cũng không phải là giả, nhưng hắn dám cam đoạn, nếu nháy mắt sau đó nàng thu được một chút hy vọng sống, nàng ta sẽ nuốt sạch những lời nói vừa nãy, vẫn một đường nhấn ga trên con đường tính toán của mình mà không quay đầu lại, vẫn sẽ lừa hắn nếu như có cơ hội.
Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Trong lòng hắn hoàn toàn không có gợn sóng.
Thậm chí còn có chút buồn cười.
Mấy chục giây sau, gương mặt Mộc Tâm Nguyệt dần dần hư hóa. Giống như băng tuyết hòa tan.
Cũng giống như ánh trăng biến mất. Thiếu nữ đến từ Vân Mộng thành đã hoàn toàn kết thúc cuộc đời của mình, quy về hư vô. Ba luồng ánh sáng từ trong cơ thể của nàng trôi nổi ra. Một cái màu đỏ, giống như huyết hoàn.
Một cái màu đen, giống như một vũng mực.
Một cái năm màu, màu sắc biến ảo chập chờn.
Vệ Danh Thần mừng như điên, không cách nào trấn định được.
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn ba viên đan dược, con người toát lên ánh sáng, điên cuồng giằng co, dường như muốn xông lên một ngụm nuốt mất.
“Huyết mạch huyết ma, huyết mạch thôn phệ, linh uẩn đại lục.."
Vệ Danh Thần thấp giọng lẩm bẩm, cảm khái vô hạn.
Hắn lợi dụng thể chất thôn phệ của Mộc Tâm Nguyệt, dùng nàng làm đan lô, phối hợp với trận pháp dung luyện ba nguyên đan, ẩn chứa linh uẩn thuần chân Đông Đạo Chân Châu, huyết mạch Huyết Ma của Thiên công tử và huyết mạch thôn phệ của Mộc Tâm Nguyệt. Chỉ cần luyện hóa ba viên nguyên đan này, hắn có thể hoàn thành bước kế hoạch cuối cùng, thăng cấp sinh mệnh, thực hiện bước nhảy giai tầng. Cho dù hắn đến thế giới thiên ngoại Hồng Hoang, hắn cũng có thể trở thành quý tộc huyết mạch, nắm trong tay quyền thế người trên người.
Vệ Danh Thần cảm khái mãi không thôi, sau đó hắn không chút do dự đưa ba viên đan dược vào trong miệng.
Nháy mắt sau đó, gương mặt của hắn hiện lên sự đau đớn.
Nguyên đan ẩn chứa năng lượng tinh thuần nhất, cho dù đã trải qua nhục thân Mộc Tâm Nguyệt luyện hóa, đạt đến tiêu chuẩn thích hợp cho người uống, nhưng khi uống vào vẫn phải trải qua một quá trình dung hợp nguy hiểm.
Cũng may, hắn đã sớm có chuẩn bị.
Lấy tay làm bút, lấy hư không làm giấy, Vệ Danh Thần vạch vào không khí, tạo thành năm phù lục huyết sắc, được ngón tay hắn điểm nhanh đẩy vào hư không. Vù vù vù vù vù.
Năm phù lục huyết sắc biến thành năm luồng ánh sáng xông ra khỏi năng lượng lực trường, xông vào bốn phía tế đàn chín tầng, hiệp trợ Vệ Danh Thần luyện hóa năm cột sáng.
“A.. Tiếng gào thét thảm thiết từ trong cột sáng truyền ra.
“Miện hạ, cứu ta"
Là âm thanh của Quốc chủ thần.
Thì ra, một trong năm bóng người trước đó chính là ông ta.
Sắc mặt Vệ Danh Thần lãnh khốc, không có bất kỳ phản ứng nào.
“A, miện hạ, ngươi không phải nói muốn dẫn ta đến thiên ngoại sao..”
Tiếng kêu thảm thiết của Khoáng Thạch chi chủ vang lên, tràn ngập hoảng sợ lẫn không cam lòng.
“Tha cho ta, miện hạ đừng có giết ta”
Là giọng của Hỏa Diễm chủ thần.
Năm phù lục huyết sắc đánh vào trận pháp của bọn họ mang theo uy hiếp trí mạng, lập tức thiêu đốt thần lực, thần vị, thần cách và sinh mệnh bổn nguyên của bọn họ.
Bọn họ đã bị lợi dụng. Sắc mặt Vệ Danh Thần vẫn lạnh lùng, vô tình. Mặc kệ mấy vị Chủ thần kia kêu rên như thế nào, hắn cũng không nương tay nửa phần.
“Ha ha ha ha..
Lam chủ thần cười một cách thê lương, tiếng cười quanh quẩn giữa thiên địa: “Ta đã biết, ta đã biết... ha ha ha, Chúng Thần Chi Phụ chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.”
Đương nhiên, người tan nát cõi lòng và khó tin nhất vẫn là Yểu chủ thần.
1217 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận