Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2357: Tranh đoạt

“Đầu này của ta mà “Trả lại xương đùi cho ta"
“Đây là cái đuôi của ta"
Khô lâu phát ra ba động tinh thần kịch liệt, truyền đạt ý thức giao lưu lẫn nhau. Rất nhiều con thậm chí bởi vì tranh đoạt đầu mà đánh nhau ngay tại chỗ, rút ra xương sườn của mình dùng làm vũ khí, có con còn tháo luôn bắp đùi, bắt đầu đánh lộn.
Cạch cạch cạch.
Giống như sắt thép đánh nhau. Hỏa tinh bắn tung tóe.
Xương cốt đám khô lâu cứng không thể tưởng tượng nổi, có thể so sánh với kim thần thiết. Đám người Hoắc gia dùng đao kiếm phách trảm cũng không lưu lại chút vết tích nào chứ đừng nói chi là chém đứt.
“Con mẹ nó."
Lâm Bắc Thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là thứ đồ gì vậy?
Rất nhanh, biến hóa càng thêm đáng sợ xuất hiện.
Đám khô lâu bị ráp loạn thất bát tao sức chiến đấu mỗi thời mỗi khắc đều tăng lên. Thời gian dần trôi, bốn trưởng lão áo bào đen Hoắc gia bắt đầu không ngăn cản được, liên tục bại lui.
Một quái vật khô lâu cự hình do xương cốt bốn năm khô lâu ráp lại cao hơn bốn mét xuất hiện.
Cả người nó vờn quanh quỷ hỏa màu tím nhạt, tản ra khí tức cảnh giới cấp Vực chủ, trong tay cầm hai cái xương đùi, phát ra tiếng gầm thét, ánh mắt khóa chặt một trưởng lão áo bào đen Hoắc gia.
Ánh mắt màu tím nhạt có năng lượng kỳ dị, khiến trưởng lão áo bào đen Hoắc gia chung quanh trong nháy mắt bị định thân, không cách nào động đậy, sau đó một cước đạp xuống.
Phốc phốc.
Một trưởng lão áo bào đen Hoắc gia giống như một con côn trùng bị giẫm thành bánh thịt, máu tươi bắn ra, huyết nhục như bùn.
Đám khô lâu dính máu tanh giống như được BUFF, xương cốt càng thêm vững chắc, sức chiến đấu càng lúc càng kinh người, bưu hãn vô cùng...
Bọn chúng bắt đầu tranh đoạt huyết nhục, bôi máu tươi và thịt nát lên người mình, giống như đang tạo nhục thân cho mình.
"A..."
Thêm một trưởng lão áo bào đen Hoắc gia phát ra tiếng kêu thảm.
Trên đầu hắn chịu một cú đập từ xương đùi. Cái đầu to như vậy bị đánh thụt vào trong lồng ngực, tứ chi run rẩy, vô cùng thê thảm.
Lâm Bắc Thần cũng rơi vào nguy cơ.
Hắn gần như cũng bị giẫm chết.
Cũng may hắn da dày thịt béo. Mặc dù bị giẫm xuống mặt đất nhưng cũng không biến thành bánh thịt, mà bị ép tạo thành một vết lõm hình chữ Thái trên mặt đất, vẫn còn sống, phát cuồng bò lên.
Con mẹ nó quá kinh khủng.
Đánh không lại.
Vậy thì chạy.
Lâm Bắc Thần không chút do dự lấy ra chiếc mô tô cổ điển 250 Zongshen của mình, nhảy lên khởi động, một chân đạp ga, tiếng nổ kỳ lạ vang vọng bãi tha ma.
Khô lâu cự hình lại một cước đạp xuống.
Thân hình Lâm Bắc Thần có chút dừng lại, chợt dùng một tư thế kỳ quái, bỗng nhiên gia tốc biến thành một luồng lưu quang, phá vỡ khí lãng, biến mất ngay tại chỗ.
Bên trên bãi tha ma, tiếng la giết vang lên.
Hai trưởng lão áo bào đen Hoắc gia còn lại không ngừng gầm thét nhưng cũng không cách nào thoát khỏi vòng vây đám khô lâu chạy ra như lũ, cuối cùng ngã xuống bên trong vũng máu, bị đám quái vật khô lâu điên cuồng xé rách, tranh đoạt...
Từ đằng xa.
Trên một quái thạch cao khoảng hai mươi mét.
“Bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi chứ"
Lân thân vương xuất hiện trên đỉnh quái thạch.
Lăng Thần đứng bên cạnh hắn.
Hai người rõ ràng đứng cách đó không xa nhưng đám quái vật khô lâu dường như không phát hiện được bọn họ, cũng không phát động công kích.
Nhìn theo hướng Lâm Bắc Thần biến mất, Lân thân vương như có điều suy nghĩ.
Tốc độ thoát đi của tiểu gia hỏa kia... quá nhanh.
Ngay cả cường giả Vực chủ cấp phổ thông cũng không có tốc độ như vậy.
Trong đầu Lâm Bắc Thần không khỏi xuất hiện động tác giống như cưỡi ngựa thoát đi của Lâm Bắc Thần, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tư thế đó hoàn toàn khác với đa số bí kỹ về tốc độ, cũng không phải tư thế gia tộc, cũng rất bất lợi cho việc đổi tốc độ.
Nhưng vì sao Lâm Bắc Thần lại có thể đột nhiên bộc phát tốc độ như điện quang hỏa thạch thế? Trên người thiếu niên này che giấu không ít bí mật lớn.
Tuyệt đối không đơn giản.
Kềm chế suy nghĩ, Lân thân vương cười nói: “Người hộ đạo của hắn không đi cùng, điều này nói rõ ông ta hoàn toàn có đủ tin tưởng đối với hắn. Hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, điện hạ hoàn toàn có thể yên tâm. Lăng Thần rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Trước đó nàng vẫn chưa rời đi, năn nỉ Lân thân vương ở lại chính là muốn xem Lâm Bắc Thần có gặp nguy hiểm hay không.
Bây giờ, nàng đã hoàn toàn yên tâm rồi.
“Đi thôi, chúng ta không thể chậm trễ thời gian nữa, nhất định phải tìm cho được Tà Nguyệt Chùy. Ba ngày sẽ trôi qua rất nhanh. Liên quan đến tương lai của ngươi, lần này tuyệt đối không được để thất thủ. Nói xong.
Lân thân vương mang theo Lăng Thần, thân hình lóe lên rồi biến mất bên trên quái thạch.
“Chạy xe máy ở đây, vĩnh viễn không bao giờ kẹt xe. Lâm Bắc Thần vừa chạy vừa hóng mát.
Hắn rõ ràng đã thể nghiệm được cái gọi là “mồ chôn"
Chiếc mô tô cổ phát ra âm thanh gào thét ầm ầm như sấm sét, tốc độ nhanh đến cực điểm, tóc của Lâm Bắc Thần cũng bay về phía sau, tạo thành một đường thẳng màu xanh.
Không có gì ngạc nhiên khi động lực xe máy chính là chân khí được rót vào.
Nếu không phải tay trái Lâm Bắc Thần chứa năng lượng chân khí màu xanh của Hoắc Hàn Tuyền, chỉ sợ có đổ nguyên một thùng dầu, hắn cũng sẽ bị hút hết.
Nhưng lượng dầu tiêu hao lớn cũng đáng mà.
Bởi vì tốc độ của nó rất nhanh.
Hơn nữa cũng không chọn đường.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã cách bãi tha ma mấy chục dặm.
Lâm Bắc Thần có một loại ảo giác, tốc độ của chiếc mô tô cổ này quá nhanh, nhanh đến mức ba hồn bảy vía của hắn cũng muốn rời khỏi xác. Người bay trước, hồn theo sau.
Mắt thấy đã ngắt đuôi được đám khô lâu, Lâm Bắc Thần mới thở phào một hơi, dừng xe lại.
Nhìn vào kính chiếu hậu chỉnh lại kiểu tóc của mình, Lâm Bắc Thần rút một điếu Phù Dung Vương, quyết định rít vài hơi để lấy lại tinh thần.
Di chỉ chiến trường cổ này chính là một thế giới phim kinh dị.
Chẳng khác nào âm tào địa phủ.
Đám khô lâu kia bình thường ngủ say dưới lòng đất, có thể hắn và trưởng lão áo bào đen Hoắc gia chiến đấu mới đánh thức bọn chúng từ trong mộ chui ra.
Lâm Bắc Thần vừa hút thuốc vừa bắt đầu suy nghĩ.
1304 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận