Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2088: Khoái hoạt gấp đôi

Lâm Bắc Thần bắt đầu cởi giáp.
Một nữ tướng quân oai hùng mỹ lệ, trước mặt người từng chút từng chút một cởi giáp trụ, vứt bỏ vũ khí, tháo bỏ quần áo trong, sau đó là áo lót... da thịt trắng như tuyết không ngừng hiện ra. Nàng đang từng chút một triển lộ mỹ hảo của mình.
Hình ảnh như vậy khiến Lâm Bắc Thần dần dần trở nên biến thái. A, cái này... Thật sự là đồ đồng phục hấp dẫn thật.
Tiếp viên hàng không thần mã, tiểu hộ sĩ giáo sư thần mã... Cũng không sánh nổi kích thích “ta là quân giải chiến bào”.
Tiểu Thiến Thiên thật sự là kỳ tài thu hút nam giới.
Lâm Bắc Thần thừa nhận, hắn là một tên cầm thú.
Bởi vì thú huyết của hắn rốt cuộc sôi trào.
“Hì hì, thiếu gia có phải bị sắc đẹp của bổn tướng quân chấn kinh hay không?"
Thiến Thiến rất nhanh cởi bỏ tất cả quần áo của mình, cau mày khiêu khích Lâm Bắc Thần.
Tư thế cao gầy, làn da trong suốt như ngọc đang phát sáng, toàn thân trên dưới không chút tì vết, “thanh khiết nõn nà”
kết hợp với “dâm đãng”
một cách hoàn mỹ vô khuyết.
Mặc dù hai tiểu thị nữ rất ngượng nhưng dù sao cũng đã được bồi dưỡng cẩn thận ở nghệ quán, tinh thông trêu chọc, hầu hạ nam nhân. Sắc mặt hai người đỏ bừng nhưng lại nắm tay, chậm rãi bước về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần liếm môi một cái.
Yết hầu có chút phát khô.
Thiến Thiến bước đến, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Bắc Thần, khiêu khích nói: “Thiếu gia, người ta đang cảm thấy người có chút khẩn trương đấy”
“Làm gì có”.
Lâm Bắc Thần thề thốt phủ nhận: “Ta đi đường còn nhiều hơn ngươi nếm muối, ta mà khẩn trương à?"
“Những nét mặt của người đã bán đúng người. Hô hô, thiếu gia, có phải người bị sắc đẹp tuyệt thế của ta chấn nhiếp không?”
Thiến Thiến tiếp tục trêu chọc. Đại khái là vì gần mực thì đen gần son thì đỏ, nàng đã bị Lâm Bắc Thần dạy hư.
“Buồn cười, ta mà bị tiểu thị nữ nho nhỏ ngươi chấn nhiếp?"
Lâm Bắc Thần ở thời điểm này làm gì có chuyện mềm yếu, hắn thừa cơ phản kích: “Trước không lồi sau không vểnh, buồn cười, buồn cười.”
“Bổn tướng quân liều mạng với người"
Thiến Thiến giường nanh múa vuốt vọt tới.
Lâm Bắc Thần lập tức đáp trả.
Rất nhanh, hai tiểu thị nữa bị Lâm Bắc Thần vươn tay một trái một phải kéo vào. Hai thân hình mỹ lệ mềm mại run lên nhè nhẹ.
Các nàng có chút khẩn trương lại có chút chờ mong. Mặc kệ trước đó đã học bao nhiêu lý luận tri thức ở nghệ quán, mượn nhờ các loại khí cụ học được rất nhiều động tác, nhưng khi chân chính đối mặt với người mình yêu mến, trong đầu đột nhiên trở nên trống không.
“Chúng ta."
Lâm Bắc Thần đang định nói cái gì đó.
Hai luồng khí tức ấm áp phả vào bên tai hắn. Vành tai hai bên giống như bị con mèo con nhẹ nhàng liếm lấy. Sau đó được ngâm vào.
Tiếp theo, chia binh hai đường, một mực hướng xuống phía dưới. Con người Lâm Bắc Thần co rụt lại.
Một cảm giác sảng khoái giống như điện giật thuận theo từng lỗ chân lông tràn ngập dục vọng cuồng dã nhất.
Đây mới thật sự là khoái hoạt gấp đôi.
“Thiếu gia, người đừng nhúc nhích"
Một ngọc thủ trắng nõn nhẹ nhàng đẩy bả vai Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần thuận thế ngã xuống giường lớn.
Hắn híp mắt, bắt đầu hưởng thụ. Ít nhất không cần động, thị nữ động là được rồi.
Lúc này không giống với Kiếm Chi Chủ Quân. Kiếm Chi Chủ Quân xưa nay sẽ không chủ động phục thị Lâm Bắc Thần, hai người càng giống luận bàn võ đạo hơn. Thuật song tu thủy chung đứng nhất. Cho dù khi hòa tan như nước với sữa, nội tâm của cả hai vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Cũng không giống khi hắn ở cùng với tiểu thiếu phụ Thanh Lôi. Thanh Lôi không lưu loát mà e lệ, còn có nhiều lúc ngượng ngùng tùy ý để Lâm Bắc Thần loay hoay, phối hợp mọi yêu cầu của Lâm Bắc Thần. Cho dù nàng không thích, nàng cũng sẽ thỏa mãn hắn.
Tâm ý của hai tiểu thị nữ không ít hơn so với Thanh Lôi, nhưng các nàng lại càng thêm chủ động, hiểu được những kỹ xảo mà chính Lâm Bắc Thần còn chưa trải qua. Cho nên, vì yêu vỗ tay và song tu thật ra là hai việc khác nhau.
Vì yêu mà vỗ tay chính là lưỡng tính tương duyệt, thuần túy vì tình yêu nguyên thủy nhất. Thời gian trôi qua cực nhanh.
Lâm Bắc Thần đắm chìm trong thể nghiệm tiêu hồn.
Mãi cho đến khi...
“Giá giá giá."
Thiến Thiến giống như một nữ tướng quân dũng cảm đang cưỡi ngựa. Lâm Bắc Thần như phát mộng.
Mẹ kiếp.
Đầu óc nha đầu này có vấn đề?
Kỵ sĩ thì được, nhưng người phối hợp với tiếng “giá giá giá”
là có ý gì?
Nhưng nháy mắt sau đó, Lâm Bắc Thần cũng không mắng to. Cảm giác dễ chịu, thoải mái truyền đến. Gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên nhăn lại, vừa thống khổ vừa thoải mái, khiến cho tất cả những lời muốn mắng chửi người của Lâm hoàn khố đều nuốt vào trong bụng.
Thời gian trôi qua.
Tóc mây hoa nha kim trâm cài tóc, phù dung trường ẩm độ đêm xuân. Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi, từ đây quân vương không tảo triều. Trưa ngày hôm sau, Lâm Bắc Thần còn chưa bước ra khỏi phòng. Đương nhiên hai tiểu thị nữ cũng không thấy bước ra.
Lão quản gia Vương Trung dời ghế đẩu ngồi ngay cửa chính trúc viện, vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì mờ ám, giống như nghe được chuyện gì vui vẻ lắm, ngẫu nhiên còn vểnh tai nghe một chút, sau đó lại hi hi ha ha. Trong phòng ngủ.
Xuân quang vô hạn.
Hai tiểu thị nữ đang ngủ thật say.
Lâm Bắc Thần khoanh chân ngồi chính giữa, vận công điều tức. Sau nửa đêm, hắn vẫn sử dụng thuật song tu.
Dù sao đây cũng là cơ hội gia tăng thể chất và tu vi cho hai tiểu thị nữ.
Nhưng điều khiến cho Lâm Bắc Thần không nghĩ đến chính là, thể chất của hai tiểu thị nữ cực kỳ không tầm thường, ẩn chứa linh uẩn đặc biệt, khiến cho hắn trong lúc song tu thu hoạch chỗ tốt còn vượt qua hắn tưởng tượng.
“Thể chất được tăng lên, dường như có thể dung hợp thần vị”
Lâm Bắc Thần kinh hỉ trong lòng.
1244 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận