Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2344: Ngày Thánh điển (02)

Trong số đám người đang hỗn loạn hai bên đường, bốn lưu ảnh giống như chớp giật xông ra, cầm trong tay thanh kiếm màu xanh sẫm, trong nháy mắt trảm phá trang bị phòng ngự Lưu Huỳnh Vũ của Dịch Thư Nam, nhanh như quỷ mị đánh tới Lâm Bắc Thần.
Cảnh tượng này, bởi vì góc độ đã rơi vào mắt Lữ Siêu.
Hắn cố gắng giãy dụa.
“Đi mau, đừng để ý đến ta. Có... thích khách"
Lữ Siêu không để ý đến an toàn của bản thân, lớn tiếng quát: “Đại nhân, cẩn thận, đằng sau"
“Đừng nói nữa"
Giọng nói của Lâm Bắc Thần bình tĩnh vô cùng. Hắn cũng không quay đầu lại.
Hắn cầm con dao găm Thụy Sĩ chỉ có mình mới nhìn thấy, rót vào chân khí quy nguyên hỗn độn. Lưỡi dao lấp lóe quang mang, xèo xèo vài tiếng giống như chém vào thuộc da, cắt nát vỏ xe kim loại và cái thanh kim loại kia ra, một tay túm lấy Lữ Siêu lôi ra ngoài.
Bành.
Hắn bay lên một cước, đá chiếc xe quân đội đã vỡ nát không chịu nổi về phía một lưu ảnh thích khách.
Oanh.
Thích khách kia dùng một kiếm chém võ chiếc xe.
Nhưng thân hình vì thế mà có chút ngưng lại.
Tập kích chính diện được hóa giải. Nhưng ám sát hai bên trái phải đã bắt đầu. Hai lưu ảnh thích khách đã cận thân, một trái một phải, kiếm răng cưa giống như con rắn độc màu xanh nở rộ sát cơ đâm vào huyệt Thái Dương hai bên của Lâm Bắc Thần.
“Đại nhân..."
Dịch Thư Nam đang cố gắng ngăn chặn thích khách thứ tư đằng sau nhìn thấy cảnh này, phát ra tiếng kêu tuyệt vòng.
Nàng giống như nhìn thấy cảnh tượng đầu Lâm Bắc Thần bị đâm xuyên mà chết. Nhiệm vụ bảo vệ thất bại. Nháy mắt sau đó.
Ầm ầm.
Đầu của hai tên thích khách biến thành huyết vụ.
Ngược lại Lâm Bắc Thần bị đâm trúng huyệt Thái Dương một sợi lông cũng không mất. Làn da chỗ huyệt Thái Dương, đừng nói là tổn hại, ngay cả ngấn để lại cũng không có.
Đại nhân còn sống?
Dịch Thư Nam và Lữ Siêu đều cuồng hỉ.
Bành.
Đầu thích khách chính diện cũng nổ tung, theo gót những người kia.
Một tên thích khách sau cùng nhìn thấy tình huống không ổn, như thiểm điện thối lui về phía sau. Cái gọi là thích khách, một kích không trúng, trốn xa ngàn dặm. Tuyệt đối không có đạo lý triền đấu.
- Đối với thích khách tinh nhuệ chân chính, trước khi bắt đầu hành động, chuyện quan trọng nhất cần làm đầu tiên chính là mưu đồ tốt đường lui.
Chỉ cần lẫn vào đám người hỗn loạn bên trong là có thể nháy mắt hoàn thành thay đổi trang phục, giống như một giọt nước tụ vào biển cả, biến mất vô tung.
Ngay cả cường giả cấp Vực chủ cũng vô pháp phân biệt ra được. Nhưng...
Bành.
Bắp đùi của hắn bị nổ nát.
Cơ thể mất thăng bằng rơi xuống đất. Phản ứng của thích khách cực nhanh, cố nén cơn đau, một tay chống đất, cánh tay phát lực muốn bắn vào trong đám người. Bành.
Chưa kịp phát lực, cánh tay trái đã biến mất.
Phù phù...
Gã thích khách cũng không còn cách nào duy trì cân bằng, ngã sấp xuống vũng máu. Lúc này, hộ vệ Đại Phong quân bộ rốt cuộc cũng chạy đến để duy trì trật tự.
“Mau bắt sống người kia để thẩm vấn Dịch Thư Nam thở phào một hơi, lấy ra quân quan chứng của mình.
“Đã chết rồi."
Một hộ vệ Nhân tộc Đại Phong quân bộ bước đến trước mặt thích khách cụt tay, quan sát một chút, sau đó lắc đầu: “Tự vận mà chết, gốc lưỡi có chôn độc, không thuốc nào cứu được... A!"
Lời còn chưa dứt.
Da mặt người hộ vệ này đột nhiên biến thành màu xanh sẫm, cả người cũng như hóa đá, ngã ầm xuống.
Dịch Thư Nam bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Là thích khách của Thiên Tàn Đoạn Hồn Lâu, Đoạn Hồn Chi Độc.
Mau lui lại, mọi người không nên đến gần, thối lui ngoài ba mét, nhanh"
Là tham mưu cấp tinh anh được quân bộ huấn luyện đặc biệt, lý luận tri thức của Dịch Thư Nam vô cùng vững chắc. Nàng nhận ra được lại lịch của kịch độc màu xanh kia, lập tức lớn tiếng nhắc nhở hộ vệ quân bộ mau thối lui về phía sau.
Đáng tiếc, một chiến sĩ quân bộ trẻ tuổi cứ như vậy mà bỏ mạng. Cục diện dần dần được khống chế.
Càng nhiều giáp sĩ hộ vệ quân bộ chạy đến.
Lữ Siêu bị trọng thương được mang đến y quán cấp cứu.
Phần trán bị thương của Dịch Thư Nam đã ngừng chảy máu. Sau khi được băng bó, nàng kiên quyết yêu cầu tiếp tục đi theo bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Nữ thư ký lộ ra vẻ khẩn trương, chết sống muốn ở lại bảo vệ Lâm Bắc Thần, giống như một con thỏ trắng muốn bảo vệ một lão sói xám da dày thịt béo, ngăn trước người Lâm Bắc Thần.
“Hạ quan Đại Phong quân bộ Mạnh Vũ Nam. Lâm đại nhân, mời đi theo ta”
Một tướng quân trung niên khoảng bốn mươi tuổi một thân giáp trụ bước đến hành lễ.
“Dừng lại, quân quan chứng"
Dịch Thư Nam cực kỳ cảnh giác, lớn tiếng nói.
Vị tướng quân trung niên khẽ giật mình, sau đó mỉm cười, lấy minh bài kim loại cùng loại với giấy chứng nhận bày ra trước mặt Lâm Bắc Thần.
“Ừm, đúng là quân quan chứng”
Dịch Thư Nam thở phào một hơi. Lời còn chưa dứt. Oành. Một đám châm mang tinh mịn màu xanh biếc từ bàn tay bên dưới quân quan chứng của Mạnh Vũ Nam bắn ra.
Khoảng cách năm ba bước.
Tốc độ châm mang tinh mịn kia nhanh như thiểm điện.
Dịch Thư Nam đột nhiên ý thức không ổn, muốn la lên nhưng không còn kịp, vô thức muốn ngăn trước người Lâm Bắc Thần, dùng huyết nhục chi khu của mình ngăn cản lần ám toán này. Nhưng nàng lại cảm giác bả vai trầm xuống. Nàng đã bị Lâm Bắc Thần ôm vào lòng, đột nhiên quay người. Băng băng băng băng. Âm thanh hạt mưa nện xuống mặt trống làm bằng da trâu vang lên. Dịch Thư Nam mở to hai mắt.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, người mà nàng liều mình bảo vệ lại dùng phương thức không cần mạng này, dùng lồng ngực rộng lớn ôm lấy nàng, dùng tấm lưng kiên cố chặn lại ám khí đáng sợ kia để cứu nàng. Trong khoảng khắc đó, nước mắt của Dịch Thư Nam như muốn rơi xuống.
Nếu Lâm đại nhân vì thế mà bị ám sát, điều này đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại. Nàng không còn xứng đáng với sự tín nhiệm và bồi dưỡng của Đại Phong quân bộ, tuyệt đối là vết nhơ của toàn bộ quân bộ, khó mà rửa sạch.
1257 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận