Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2486: Thế giới này sai

Trương cục mà Tiểu Bạch nói chính là người chính phái nhất trong số mấy vị Phó cục cục Chấp pháp, vẫn luôn chiếu cố Tất Vân Đào, rất nhiều lần giúp hắn kháng cự áp lực bên trên, xem như có ơn tri ngộ, tất nhiên không thể lãnh đạm.
Nhưng đi được hai bước, Tất Vân Đào đột nhiên ngừng lại.
Hắn quay người lại nhìn Tiểu Bạch: “Không đúng, ngươi đang cố ý đẩy ta đi. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tiểu Bạch lắc đầu nói: “Ngươi mau đi đi, tranh thủ thời gian quay về tham gia bữa tiệc đính hôn. Tất Vân Đào lắc đầu: “Không đúng, Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi bị cái gì thế?"
Nói xong, hắn đột nhiên ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến từ đằng sau đại sảnh. Không phải máu gà, không phải máu vịt, cũng chẳng phải máu gia súc của những nhà khác.
Đối với một điều tra viên thâm niên, tu vi lại cao, hắn rất rõ đó chính là máu người. Trong lòng hắn đánh bộp một tiếng, lập tức phóng đến đại sảnh. Tiểu Bạch đột nhiên đưa tay đè vai của hắn, lắc đầu nói: “Đừng đi? Tất Vân Đào làm sao mà nghe lọt.
“Buông ra.
Hắn dùng chân khí chấn khai cánh tay Tiểu Bạch, như gió táp vọt vào đại sảnh. Rất nhanh, một tiếng gào thét như dã thú mất đi con non từ đằng sau đại sảnh truyền ra.
Tiểu Bạch cố gắng kềm chế sự thống khổ, ánh mắt có huyết lệ chảy xuống.
Hắn quay người tiến vào phòng, đến đằng sau tấm bình phong.
Bên trong trung viện chiếm diện tích hơn hai trăm mét vuông có hơn hai mươi thi thể. Ngoại trừ hàng xóm bạn bè đến tham gia bữa tiệc, còn có Tất phụ, Tất mẫu, cha mẹ Tiểu Bạch. Đương nhiên còn có Bạch Tiểu Vũ, hôn thê của Tất Vân Đào. Hàng xóm bạn bè thì bị xuyên thủng yết hầu, chết trong nháy mắt. Còn Tất phụ, Tất mẫu và vợ chồng lão Bạch đều bị chém đứt tứ chi, cắt mất lưỡi và lỗ tai, khoét mắt cắt mũi. Bốn vị lão nhân hiền lành đã phải chịu đựng tra tấn tàn khốc trước khi chết.
Thi thể Bạch Tiểu Vũ vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng quần áo lại rách rưới.
Mái tóc của nàng tán loạn, dính đầy cỏ dại che phủ vết xanh trên cổ và đùi, nói rõ khi còn sống nàng đã phải trải qua chuyện gì.
Hình ảnh thê thảm, không chút nhân tính khiến người ta giận sôi.
Sau một tiếng hét thảm, Tất Vân Đào giống như khúc gỗ, ngơ ngác đứng giữa đống thi thể, ánh mắt trống rỗng, đánh mất tư duy.
Tiểu Bạch có thể tưởng tượng được người bạn tốt của mình tuyệt vọng đến cỡ nào.
“Ta đã nói rồi, ngươi đừng vào.
Hắn vừa chảy huyết lệ vừa thống khổ nói: “Không vào sẽ không thấy hình ảnh như vậy, sẽ không phải tự trách. Ta... ta vốn muốn đẩy ngươi đi, dọn dẹp nơi này. Cho dù về sau ngươi biết thúc thúc, a di và Tiểu Vũ đều đã chết, cũng sẽ không nhìn thấy cảnh này mà rơi vào ác mộng vĩnh sinh. Lão Tất, hãy cố nén bi thương”
Cơ thể Tất Vân Đào run lên. Hắn gần như cắn nát hàm răng. Nhưng không nói gì.
ai?"
Lý trí không biết từ đâu mà có đã đè lại tất cả nghi vấn và lửa giận. Hắn runrẩy bước qua, ôm vị hôn thê vào lòng, cởi áo khoác của mình mặc vào cho nàng, tháo xuống cọng cỏ dại vương trên tóc của nàng, sau đó sắp xếp thi thể của cha mẹ, nhạc phụ mẫu và hàng xóm.
Làm xong hết thảy, hắn nhìn Tiểu Bạch, hỏi: “Nói cho ta biết là ai làm?”
Thân hình Tiểu Bạch run lên.
Hắn cười thảm: “Bọn họ không giết ta, để ta sống thêm thời gian một chén trà chính là muốn mượn miệng của ta để chỉ trích ngươi, để ta lên án ngươi, để ta tra tấn ngươi, để ta nói cho ngươi hết thảy. Nhưng, ta sẽ không nói, bởi vì ta biết đây không phải lỗi của ngươi.
Hai tay Tất Vân Đào nắm chặt, giống như dã thú bị thương gào thét lên: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi mau nói cho ta biết là ai làm"
“Là người mà ngươi không đấu lại”
Tiểu Bạch run rẩy ho khan.
Có máu màu đen từ trong mũi miệng của hắn phun ra, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng tràn ngập vết máu màu đen.
Hắn đưa tay vịn lấy cành cây bên cạnh, cố gắng nói: “Tâm nguyện lớn nhất trước khi em gái ta chết chính là ngươi hãy cố gắng sống sót. Lão Tất, ngươi là thiên tài Đao đạo, ngay cả tiên đế cũng từng tán thưởng ngươi. Cho nên, ngươi đừng xúc động, hãy cố gắng sống sót, tu luyện mạnh lên. Cuối cùng, sẽ có một ngày, ngươi trở nên đủ cường đại, sẽ tra được rõ ràng hết thảy.
“Ngươi bị trúng độc rồi?”
Tất Vân Đào kinh hãi, xông lên đỡ Tiểu Bạch, lấy hết tất cả đan dược, giải độc bỏ vào miệng Tiểu Bạch, vận chuyển chân khí rót vào cơ thể: “Tiểu Bạch, ngươi đừng chết, đừng như vậy, đừng chết.
“Lão Tất, ngươi... ngươi nhớ kỹ... ngươi... ngươi không có sai.... Không có sai. Sai chính là thế giới này. Gương mặt Tiểu Bạch chuyển sang màu đen. Sau đó khí tuyệt.
Tất Vân Đào ngây người.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết đáp án.
Đôi mắt hắn đỏ bừng như máu: “Nhưng ta biết là ai đã làm. Bóng đêm giáng xuống.
Trăng trên bầu trời rất tròn.
Trên bàn lớn tiền viện, món ngon trên bàn đã sớm lạnh buốt. Tất Vân Đào ngồi ngơ ngác trong đống thi thể, tự hỏi, tự suy tư.
Ánh trăng chiếu trên người hắn, chiếu sáng mái tóc của hắn. Cũng không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi đứng dậy.
Mây đen che khuất mặt trời.
Tóc của hắn vẫn trắng như tuyết.
Nửa đêm đầu bạc.
Hắn an táng tất cả thi thể bên trong viện.
Sau đó, hắn đến dưới bóng cây trong tiền viện, múc một thùng nước giếng, rửa sạch đá mài đao, bắt đầu ở dưới cây mài đao. Tiếng mài đạo giống như tuế nguyệt vô tình ma luyện, cũng giống như chống lại vận mệnh. Đao quang rét lạnh. Tất Vân Đào rất tập trung mài sắc từng tấc lưỡi đao.
Khi trời sáng, hắn xách đao ra ngoài.
Không đến cục Chấp pháp. Không đến ngục giam. Mà đến hoàng cung.
Hắn biết, toàn bộ tinh khu đều đang tập trung vào Cát Lộc yến hội sẽ được tổ chức ở hoàng cung hôm nay. Hắn muốn đi hỏi một chút, rốt cuộc là ai lại để thế giới này sai đến không hợp thói thường như vậy.
1266 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận