Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2640: Các ngươi không thể trêu chọc nổi

“Phát hiện ra chưa?”
“Cái gì?”
“Người mà tỷ tỷ chờ đợi, chính là hắn”
“Cần người nói chắc?”
“Ngươi nói xem người này rốt cuộc tốt chỗ nào chứ, tại sao tỷ tỷ lại tình nguyện cố gắng vì hắn nhiều như thế nhỉ?”
“Trông đẹp trai”
“Ngươi cảm thấy tỷ tỷ là người nông cạn như thế à?”
“Ta cảm thấy, hắn đẹp trai, đã vượt qua khỏi cấp độ nông cạn rồi.”
“Ừm... Người nhấn mạnh như thế, hình như cũng hơi có lý"
Hai tiểu thư đồng, ngồi xổm ở cửa, trò chuyện câu được câu không với nhau.
Đối với khoảng thời gian cố gắng đến điên dại này của Tần chủ tế, hai người bọn họ là người chứng kiến khoảng cách gần nhất. Tại sao lại xem trời bằng vung khiêu chiến với nhiều thế lực Tiến sĩ đạo đến thế ở tinh hệ Lệ Chí? Chẳng lẽ với trí tuệ của Tần tỷ tỷ, lại không biết chậm rãi lập mưu, chuẩn bị trước cho tốt hay sao?
Hai người bọn họ đã từng hỏi đến vấn đề này. Tần chủ tế trả lời là: Thời gian không đợi chờ ta.
Nàng nói: Hắn đã tiến quá xa về phía trước, gánh chịu rất nhiều rồi, nên ta cũng muốn mạnh lên với tốc độ nhanh nhất mới có thể chia sẻ thay hắn.
Nàng nói: Bờ vai của hắn dù rộng, nhưng không nên một mình gánh vác cả một đại lục tiến về phía trước nữa.
Nàng nói: Nếu đám thế lực Tiến sĩ đạo trên tinh hệ Lệ Chí bài xích xa lánh người từ bên ngoài tinh hệ khác, không chịu nhận đồ đệ, vậy ta đành phải đánh từng kẻ một vậy. Vừa đánh vừa học.
Nàng nói: Đánh ra được bản lĩnh rồi mới thật sự là bản lĩnh.
Đánh đến mức bọn họ nhe răng nhếch miệng, mới có thể lôi ra hết bản lĩnh giữ nhà ra, không thèm che giấu. Còn về việc vì đó mà trở thành ma đầu bị nghìn người chỉ trỏ, nàng cũng chẳng tiếc. Nàng còn nói: Chỉ cần có thể nhanh chóng mạnh hơn.
Chỉ cần có thể trợ giúp cho hắn.
Nỗ lực thêm chút hư danh, thì có là cái gì đâu?
Trước đây, Tiểu Trụy Nhi và Tiểu Bản Đắng cũng không biết người được gọi “hắn”
là ai. Rốt cuộc là một “hắn”
như thế nào mới có thể khiến người như Tần tỷ tỷ cam tâm tình nguyện cố gắng tất thảy.
Bọn họ từng thử tưởng tượng miêu tả vô số lần. Đại hiệp khôi ngô dáng cao?
Kiếm khách với vẻ mặt kiến nghị?
Thống soái với nghìn vạn chiến sĩ dưới trướng? Hay là bậc vương giả cao cao tại thượng?
Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng được nhìn thấy “hắn”.
Hoàn toàn không hề giống trong vỐ Số lần tưởng tượng của hai tiểu thư đồng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bọn hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nếu không nhìn từ góc độ của thư đồng mà từ góc độ của người thân để suy ngẫm, bọn họ vô cùng hài lòng.
Hung ác, cường thế, bá đáo, thực lực cường đại. Quan trọng là dáng dấp còn đẹp trai.
Càng quan trọng hơn nữa là còn nguyện ý bảo vệ cho Tần tỷ tỷ mà không tiếc đắc tội với thế lực lớn như thư viện Đông Lâm.
Người như thế đúng là hoàn mỹ. Không hổ là nam nhân mà Tần tỷ tỷ chọn trúng. Chỉ là lúc này hai người bọn họ đứng ở bên ngoài, nghĩ đến gia hỏa này, có thể đang “khi dễ”
Tần tỷ tỷ ở bên trong đó, tư vị trong lòng hai tiểu gia hỏa luôn hơi là lạ.
Nên đành phải ngồi xổm sầu mi khổ kiếm, biểu cảm phức tạp. Mãi đến tận khi bên ngoài tòa viện lạc truyền đến tiếng đập cửa. Không.
Nói chính xác hơn là tiếng phá cửa.
“Có người đến”
“Là người của thư viện Đông Lâm sao?"
“Chắc là thế, không biết lễ nghĩa gì cả, đã chạy đâu?
“Làm sao bây giờ?”
“Ngươi đi gõ của gọi tỷ tỷ ra?”
“Tại sao người không đi? Lẽ đụng phải một vài hình ảnh không hợp với thiếu nhi thì phải làm sao?"
Hai tiểu thư đồng do dự chần chừ.
Đúng lúc này... Âm! Cửa lớn ở tòa viện chữ thiên số một cuối cùng cũng bị đập toang. Vương Phong Lưu bị đánh bay vọt từ bên ngoài đại viện, nặng nề ngã vào trong viện, miệng mũi đã đầy máu.
“Đồ con lừa nhà các ngươi.”
Vương Phong Lưu đứng dậy chửi ầm lên, nói: “Dám đập cửa lớn nhà thiếu gia chúng ta, các ngươi chết chắc rồi, các ngươi vốn không biết người mình trêu chọc là ai đâu? Trong tiếng bước chân, một đám người vọt vào.
Là các thư sinh mặc trường bào đồng phục màu xanh của thư viện Đông Lâm trên người. Sau đó, mấy người cỡ tuổi trung niên toàn thân tỏa ra uy áp và sát khí cường đại, cùng với mấy thư sinh có địa vị cao hơn chen chúc nhau, chậm rãi tiến vào.
“Nể tình người là người của “Phục Hưng chi kiếm”, tha, chết cho ngươi, ngươi còn dám hung hăng càn quấy, chớ trách thư viện Đông Lâm bọn ta không nể mặt mũi của “Phục Hưng chi kiếm”
Lý Tử Di dáng người cao lớn, gương mặt gầy gò đằng đằng sát khí, giọng nói lạnh lẽo: “Trần Bắc Lâm đầu? Còn không lăn ra đây”
Giọng nói như lôi đình, dưới sự gia trì từ bí thuật Tiến sĩ đạo “Thiên Lôi Âm”, khuấy động toàn bộ tòa viện, chấn động đến mấy vách tường, song cửa sổ cũng rung lên ong ong ong, mấy cánh cửa phòng cũng bị chấn động đùng đùng cứ như bị búa nặng nện lên, phát động trận pháp cấm chế gia trì lên tòa viện. Từng chuỗi con số, văn tự tỏa sáng, điên cuồng chớp lóe.
Phó viện trưởng thư viện Đông Lâm, con trai của cựu viện trưởng, là cự phách Tiến sĩ đạo quyền cao trong tay của tinh hệ Lệ Chí, chỉ với một câu nói, đã biểu lộ rõ vẻ cường thế và bá đạo duy nhất thuộc về thế hệ Đông Lâm khiến mọi thứ rối tinh rối mù theo.
Những Lâm Bắc Thần không xuất hiện như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Trái lại, người từ mấy tòa viện chữ thiên khác đều bị kinh động, nhao nhao chạy đến bóng chuyện.
Người ngủ lại ở Cựu Thư lâu đều là người từ các đại thế lực tri thức đỉnh cấp cùng với người đọc sách ưu tú nhất trong tinh hệ Lệ Chí. Không lâu sau, tòa viện chữ thiên số một bị vây quanh lớp trong lớp ngoài chất như nêm cối, các thư sinh ở những tầng lầu khác cũng đều ào ào chạy đến như thủy triều.
Mấy thí sinh cấp bậc minh tinh như Mộ Dung Thiên Giác của thư viện Thái Bình, Kiều Thực Thực của Thư Sơn, Chu Trình Trình từ Huyền Đăng Các, Thi Nhân Thần của Huyết Hải, Tào Thư Vũ của thư cục Thượng Khí cũng đều xuất hiện trong đám người đứng ở hàng trước nhất.
Rõ ràng, thế lực từ khắp nơi đều vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Mà người của thư viện Đông Lâm cũng không bài xích gì đối với việc này. Vừa lúc mượn cơ hội này xử lý đối cẩu nam nữ Trần Bắc Lâm và Tần Liên Thần ngay trước mặt mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều biết thư viện Đông Lâm không thể để bị sỉ nhục.
1342 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận