Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2130: 150

Mẹ kiếp!
Trong lòng Lâm Bắc Thần lại dâng lên một con sóng mãnh liệt. Một số manh mối đứt quãng dường như đã có thể giảng thông.
Ví dụ như Kiếm Chi Chủ Quân chân chính thân là một trong những thành viên của hệ thống tín ngưỡng thần chính thông, trước khi hệ thống còn chưa sụp đổ lại bị người ta chém giết, sau đó tu hú chiếm tổ khách. Nếu là người thiên ngoại ra tay, vậy thì còn nghe được.
Nói như vậy, thiên ngoại chi binh Nại Hà thương Kiếm Tuyết Vô Danh mang đến từ thiên ngoại ám sát Tiểu Hoang Thần cũng là chứng cứ vô cùng xác thực.
Lâm Bắc Thần hít một hơi thật dài.
Trước đó, nghe được rất nhiều “túy thoại”
của Tần chủ tế sau khi uống say, trong lòng Lâm Bắc Thần còn cảm thấy may mắn, cảm thấy trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không. Hiện tại xem ra, chứng cứ đã vô cùng xác thực. Cáy này. Khiến cho ta rất khó xử.
Đại đại lão bà Tần chủ tế có quan hệ không cạn với Tiểu Hoang Thần, lúc nào cũng tỏ thái độ muốn báo thù cho Tiểu Hoang Thần. Kiếm Tuyết Vô Danh lại là một trong những hung thủ sát hại Tiểu Hoang Thần. Hai nữ nhân này kẹp ta ở giữa, khiến cho ta trực tiếp biến thành trạng thái chữ B (hai nữ (8) kẹp một nam (5. Đúng kiểu "một nách hai em").
Mẹ ôi? Tại sao ta lại đánh đồng cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh với đại đại lão bà chứ? Có xung đột, hắn đương nhiên phải trợ giúp nữ nhân của mình rồi.
Chẳng lẽ, trong tiềm thức ta đã xem cẩu nữ thần là nữ nhân của mình?
Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, không khỏi giật mình, lòng đầy căm phẫn gửi tin nhắn lại: “Không sai, ta đã biết người đến từ thiên ngoại. Ngươi hãy mau giải thích cho ta biết Nại Hà thương là như thế nào. Ta thiếu chút nữa bị cây thương chết tiệt của người đâm chết rồi đây?
“Ồ, nó bị trộm à?"
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi tin nhắn thoại đến, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng nó bị hủy nữa, không nghĩ đến nó vẫn còn. Ngươi còn gửi được tin nhắn, chứng tỏ người chưa bị ngỏm, nhưng nó cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao người tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyễn Quyết, thương này hẳn đâm không chết ngươi đâu. Đúng rồi, Nại Hà thương? Cái tên trung nhị này cũng chỉ là một thanh quải trương của ta, về sau đã bị người ta đánh cắp"
Lâm Bắc Thần nghe Kiếm Tuyết Vô Danh lải nhải, nhưng trong đầu chỉ có hai chữ. Đánh cắp.
Vấn đề bên trong hơi lớn.
“Là ai đã trộm Nại Hà thương thế?"
Hắn vội vàng hỏi.
“Là Kiếm... À, chỉ là một tiểu nhân vật không đủ nặng nhẹ”
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi đến một tin nhắn thoại.
Lâm Bắc Thần cười lạnh: “Ngươi không nói ta cũng biết, chính là Kiếm Chi Chủ Quân phải không?"
Lần này đến phiên Kiếm Tuyết Vô Danh thất kinh: “Tên điển họ Tần kia đã nói với ngươi? Ngươi... ngươi còn biết cái gì?”
Tên điên?
Tần chủ tế điên sao?
Lâm Bắc Thần cười hắc hắc: “Ta còn biết, thật ra người chính là Kiếm Chi Chủ Quân, tu hú chiếm tổ chim khách Kiếm Chi Chủ Quân, đúng hay không? Cái gọi là Kiếm Chi Chủ Quân là đại thần Thần giới, địa vị cao thượng cũng chỉ là tự biên, ha ha...
“Ấy, ngươi nói đúng nhưng không có thưởng Kiếm Tuyết Vô Danh gửi đến tin nhắn thoại tràn ngập khí tức hung dữ, giường nanh múa vuốt.
Có thể thấy được nàng ta đang tức giận.
Lâm Bắc Thần có thể tưởng tượng con hàng này đoán chừng đang dùng đầu ngón chân của mình nện xuống mặt đất.
“Cái tên kia kia lời gì cũng dám nói ra, nàng ta uống say sao?”
Kiếm Tuyết Vô Danh tiếp tục gào thét.
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Nàng ấy thật sự đã uống say"
Kiếm Tuyết Vô Danh im lặng một lát, sau đó hung hăng nói: “Có thù không báo không phải là quân tử. Ta cũng nắm rất nhiều bí mật của nàng ấy, ngươi có muốn biết hay không?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm, cơ trí nói: “Ta không muốn"
“Phì, không được, ta nhất định phải nói cho ngươi biết?
Kiếm Tuyết Vô Danh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng muốn vạch trần nàng ta. Thối đệ đệ, ngươi có biết hay không, họ Tần kia thật ra cũng không phải tiểu bạch hoa thuần khiết gì đâu. Nàng ta cũng không phải phàm nhân không muốn thành thần, hơn nữa nàng ta còn là nữ thần phong hoa tuyệt đại của Thần giới, đứng trên đỉnh phong, phong quang cả một thời đại. Trước khi ta xuống Thần giới, nàng ta có thể nói là diễm át quần phương, là con gái mà Chúng Thần Chi Phụ sủng ái nhất"
Mắt Lâm Bắc Thần sáng lên.
Tiếp tục đi.
Tiếp tục vạch trần đi.
Nữ thần mà vạch trần nhau thì thật là đáng sợ.
“Con gái? Con gái ruột à?"
Hắn bóng gió hỏi thăm.
“Không phải, nghe nói là nghĩa nữ”
Kiếm Tuyết Vô Danh thở ra một hơi: “Tuy nhiên, cái tên biến thái Chúng Thần Chi Phụ kia có đam mê nhận con nuôi mãnh liệt. Ông ta thu nhận mấy chục nghĩa tử, nghĩa nữ. Chỉ cần nhìn thấy là người kế tục có thiên phú tốt, hết thảy đều sẽ thu hết dưới trướng, trong đó Tần điện và tiểu thí hài thiên ngoại là kinh người nhất. Danh xưng lúc đó là tuyệt đại song kiêu Thần giới. Tính tình hai người này hợp nhau, tính cách tương tự, quan hệ cũng tốt nhất, thân như anh em ruột. Tuy nhiên, về sau đầu óc Chúng Thần Chi Phụ bị rút hay sao mà mưu sát Tiểu Hoang Thần, bức điên họ Tần..”
Không phải con ruột?
Vậy thì tốt.
Bằng không, chẳng phải ta phải giết cha vì sao?
Hắn bất động thanh sắc hỏi tiếp: “Tại sao Chúng Thần Chi Phụ lại mưu sát Tiểu Hoang Thần? Rồi làm thế nào bức điên Tần chủ tế?"
Lâm Bắc Thần vốn còn một chút lo lắng cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh sẽ tỉnh ngộ, một lần nữa thừa nước đục thả câu.
Nghĩ không ra, hắn đã đánh giá cao trí thông minh của cẩu nữ thần. Nàng ta đang ở trong trạng thái thẹn quá hóa giận, cũng không suy nghĩ chuyện gì, tiếp tục hùng hổ nói: “Năm đó, khi ta mới đến Thần giới, còn chưa quen cuộc sống nơi này, trên người còn có tổn thương, giang hồ nghèo túng. Về sau, ta cũng gặp được một nữ thần nghèo túng, cứu nàng ta mấy lần, hai chúng ta bắt đầu sống nương tựa lẫn nhau, định cư tại một vùng ngoại ô thần thành, chậm rãi dưỡng thường. Khi đó ta còn quá đơn thuần, xem nữ thần kia như em ruột của mình. Ai biết được nàng ta chính là cẩu vật, tiếp cận ta là có tính toán, cuối cùng trộm đồ của ta"
1238 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận