Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2799: Hát một bài đi

Lâm Bắc Thần lại bật cười.
“Đúng thế, ta là Nhân tộc. Chỉ là, không phải ngươi nắm giữ bí thuật chủng ma gì đó sao? Không bằng biến ta thành Ma tộc là được rồi."
Hắn trêu chọc.
“Tại sao?"
Kiếm Tuyết Vô Danh hỏi.
Lâm Bắc Thần giật mình, nói: “Ý ngươi muốn hỏi là mỹ nam tử anh tuấn vô song như ta, các phương diện thực lực còn mạnh đến đáng sợ, mị lực nhân cách còn vô song nổi bật, một bộ côn pháp Loạn Phi Phong vô địch thủ tung hoành khắp thiên hạ, tại sao còn đối xử tốt với ngươi như thế à?"
“Nhảm nhí"
Trong giọng nói Kiếm Tuyết Vô Danh nhiều thêm sự trốn tránh ngày trước, nói: “Đúng vậy, tại sao?"
“Có rất nhiều lý do.
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa mi tâm, nói: “Ví dụ như ta ham muốn sắc đẹp của ngươi này, ngươi cũng biết, bản chất ta là một tên quần là áo lụa, bộ mặt thật là một tra nam, từ trước tới giờ toàn có hành động độc tài. Người ngoài còn đặt cho cái biệt danh Tịnh Nhai Hổ, đồng thời đầu óc ít nhiều gì cũng có hơi không được bình thường... Vì vậy, ta muốn lừa gạt ngươi vào lòng bàn tay, chậc chậc chậc, ta còn nhớ rõ video lần trước kia, ngon nghẻ lắm, trắng bóc.."
“Ngươi câm miệng lại.
Kiếm Tuyết Vô Danh ở đầu dây bên kia lập tức nhảy dựng lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi cũng đâu phải chưa từng lừa ta.."
“Ngươi nói gì?"
Lâm Bắc Thần nghe không rõ.
Kiếm Tuyết Vô Danh đáp: “Không có gì... Ta không tin lý do này của ngươi.
“Ồ, vậy không sao cả, ta vẫn còn lý do khác.
Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: “Ngươi để ta bịa... Phi, ngươi để ta nghĩ lại đã"
Kiếm Tuyết Vô Danh ở bên kia bật cười thành tiếng: “Được, ngươi mẹ nó bịa cho lão nương xem nào.
Lâm Bắc Thần chú ý lời nói: “Ta xuyên... A tiến vào thế giới này, có rất nhiều người thân bằng hữu đều từng giúp đỡ ta. Bọn họ đối xử với ta rất tốt, nhưng bọn họ đều ở lại Đông Đạo Trấn Châu, chẳng qua chỉ là một tường ngoại hoang thổ bị vứt bỏ mà thôi, ta dùng sức lực lớn nhất của chính mình bảo vệ thế giới đó. Sau này ta đến vũ trụ Hồng Hoang, tại Lưu Uyên Tinh Lộ, cũng có người đối đãi tốt với ta, ta hi vọng có thể bảo vệ bọn họ. Lúc đó ta còn rất yếu ớt, muốn bảo vệ bọn họ hình như có hơi hữu tâm vô lực. Hình như có người nào đó, đồng ý thỉnh cầu của ta, không đi xâm lấn những tinh cầu đó.."
Kiếm Tuyết Vô Danh không nói gì.
Lâm Bắc Thần vẫn tiếp tục nói: “Người tốt với ta, ta sẽ không quên, với người không liên quan gì đến ta, ta vẫn có thể cố hết sức bảo vệ bọn họ, nhưng nếu bảo muốn ta vì bọn họ mà trở mặt với người thân thiết của mình... Vậy đó là việc tuyết đối không thể xảy ra. Mặc dù đầu óc ta có bệnh, nhưng vẫn nhớ rõ là ai đã lần lượt giúp đỡ ta cứu lấy ta tại Đông Đạo Trấn Châu đó, là ai đã cam chịu hung hiểm tại Thần giới vì ta, là ai từng sóng vai chiến với ta, là ai từng đối ẩm dưới trăng với ta, Cẩu... Kiếm Tuyết à, chúng ta cùng nhau sánh bước, trải qua nhiều chuyện như thế. Ngươi có cảm nhận được dù chỉ một lần rằng ta sẽ có thành kiến gì đó với Ma nhân hay sao?” Kiếm Tuyết Vô Danh không trả lời. Trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở nặng nề.
“Cả đời này của ta, không cầu gì khác.
Lâm Bắc Thần dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có, trong giọng nói còn có từ tính mê hoặc trái tim nữ nhân, chậm rãi nói: “Chỉ nguyện yêu người ta yêu, bảo vệ người yêu ta.
“Ta biết rồi.
Kiếm Tuyết Vô Danh chậm rãi nói. Trong lòng nàng đang thầm thở dài. Nếu như...
Nàng đang chờ đợi, nếu như thiếu niên lang ở đầu bên kia điện thoại có thể vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, sẽ không bị bánh răng vận mệnh đánh thức, thì thật tốt biết bao.
“Nhưng, nếu ta phạm phải một sai lầm rất lớn thì sao? Kiếm Tuyết Vô Danh lại nói.
Lâm Bắc Thần không chút nghĩ ngợi, trả lời: “Coi như ngươi có chọc trời ra thành một cái lỗ thủng, ta cũng có thể mỉm cười, không chút do dự triều thiên nhất côn chắn nó lại.
“Mồm chó không nhả được ngà voi.
Kiếm Tuyết Vô Danh cười mắng.
Trong lòng nàng có chút ngọt ngào, lại có chút mơ hồ.
Nàng đang chờ mong hắn sẽ không thức tỉnh, nhưng chính nàng thì sao, cũng đã không cách nào kiềm chế được mà để lộ từng tầng từng lớp phong ấn. Khi sức mạnh một lần nữa trở lại, oán niệm trong lòng cũng vì đó mà không ngừng sinh sôi, đủ loại chuyện khi xưa hiện ra trong lòng. Hắn vẫn chưa thay đổi.
Người thay đổi, thật ra chính là nàng.
“Hát một bài đi.
Nàng nói.
"Hả?"
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
“Trước kia không phải ngươi rất thích hát hò cho mấy nữ nhân khác hay sao? Hát một bài cho ta nghe đi. Ví dụ như bài “Tiếu hồng trần”..” Kiếm Tuyết Vô Danh nói.
“A phi, ta hát cho nữ nhân khác nghe hồi nào chứ"
Bộ mặt tra nam của Lâm Bắc Thần lộ rõ, thề thốt phủ nhận, nói: “Chẳng qua ta biểu diễn chút tài nghệ cho đám muội muội thân thiết kia xem tí thôi mà.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng “Tiếu hồng trần” lỗi thời quá rồi, ta hát một bài khác cho ngươi nghe nhé.
Hắn luôn cảm thấy, tâm trạng Cẩu nữ thần hôm nay có hơi không đúng. Hát bài gì đây?
Hắn bắt đầu nhỏ giọng hát vào microphone: “Là ban đầu ngươi ngây thơ vô tình, còn ta niên thiếu chưa trải sự đời, bén duyên yêu đương giữa chốn hồng trần chỉ vì sinh mệnh kia vội vã mà lặng lẽ giằng co, nhớ thương là lầm lỗi thế gian, hoặc cũng là nhân quả lưu truyền tiền kiếp, nguyện mang cả đời không tiếc đổi lấy giây phút âm dương giao hòa...
Ầm.điệu đơn giản, từ ngữ không đơn giản.
Kiếm Tuyết Vô Danh nghe xong ngây dại cả người. Nàng nghe được chính mình, cũng nghe thấy cả hắn.
1306 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận