Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2887: Mời giết

Trong lòng Hoa Vũ Kiếm đột nhiên run lên, trong khoảng thời gian ngắn, nói không nên lời.
Lâm Bắc Thần nhìn Công Tôn Long Tuyền.
Cô gái này hơi bị tàn nhẫn.
Lời nói lạnh lùng như thế mà cũng nói ra được. Cho nên dáng vẻ mảnh mai yếu đuối khiến cho người ta thương tiếc đều là giả vờ đúng không?
Nghĩ tới ngày đó, ở bên trong tiệm rượu Hồng Hộc, khi Thích Điệp điên cuồng tàn sát, nàng bày ra dáng vẻ kinh hoảng sợ hãi, Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn nhận ra, mẹ nó, trên sân khấu đêm đó, không chỉ có một mình hắn diễn kịch.
Lúc đó có hai diễn viên.
Nếu lúc ấy hắn không giết chết Thích Điệp, chắc hẳn Công Tôn Long Tuyền sẽ ra tay đúng không.
Đế cảnh đấu với Đế cảnh, một người là thích khách ở ngoài sáng, một người là kiếm khách ẩn trong bóng tối, phỏng chừng cuối cùng vẫn là Công Tôn Long Tuyền đạt được thắng lợi cuối cùng.
Con mụ nham hiểm.
Lâm Bắc Thần ở trong lòng mắng một câu.
May mà đêm đó kỹ thuật diễn của mình bùng nổ, nếu không, sợ rằng sẽ bị người này phát hiện sơ hở.
Bầu không khí trong mật thất, hơi yên lặng.
Hoa Vũ Kiếm do dự nói: “Hiện giờ Hoa gia đã bị hao tổn nghiêm trọng, cường giả tan tác, nếu còn ra tay với huyết mạch đồng bào, chẳng phải là... Chẳng phải là mối họa từ trong nhà, hổ thẹn với tổ tiên?” Công Tôn Long Tuyền nói: “Bệnh nặng cần dùng thuốc mạnh, Hoa gia đã rơi vào tình thế bấp bênh, cần phải dứt khoát giải quyết như dao sắc chặt đay rối, mau chóng xử lý bộ phận hư thối, không có gánh nặng mà phát triển... Đại nhân, chẳng lẽ ngươi không có tự tin lấy được vị trí gia chủ sau đó dẫn dắt Hoa gia đi lên đỉnh cao hay sao?"
“Đương nhiên không phải, ta chỉ là...
Hoa Vũ Kiếm quả quyết phủ nhận.
“Vậy giết"
Công Tôn Long Tuyền nói: “Giết để tạo ra một con đường sáng"
Hoa Vũ Kiếm nói: “Nhưng mà ra tay ở Hoa gia, gần như không có cơ hội, một khi bại lộ, ba người chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn"
“Không cần lo lắng"
Công Tôn Long Tuyền nở nụ cười, nói: “Giết hết bọn họ, nhân tài của thế hệ thứ sáu chỉ còn lại đại nhân ngươi, đến lúc đó các trưởng lão cũng chỉ có thể lựa chọn đại nhân ngài, cho dù là xong việc bị điều tra ra một ít manh mối, cũng đã muộn rồi.
Hoa Vũ Kiếm nhíu mi cân nhắc.
Lâm Bắc Thần nghe đến đó, nhận ra rằng Hoa Vũ Kiếm đã bị thuyết phục.
Hoặc là nói, kỳ thật từ lúc bắt đầu, hắn đã tán thành cách nói của Công Tôn Long Tuyền, thậm chí kỳ thật đó chính là cách nghĩ của hắn, chỉ chờ người khác nói ra, giống như Lưu Bị, ngượng ngùng đùn đẩy một phen, mới ỡm ờ đồng ý.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên... xoa cái mũi, không nói gì.
Hai người này đều là kẻ khôn khéo.
Hắn ngàn lần không thể chủ quan.
Hoa Vũ Kiếm cân nhắc một lúc lâu, bỗng nhiên cắn răng một cái, nói: “Giết ai trước?” Trong lòng Công Tôn Long Tuyền đã có sẵn đáp án từ lâu, nói: “Giết toàn bộ. Trong đôi mắt Hoa Vũ Kiếm như có ánh sao lập lòe, nói: “Không đủ người, chỉ có ba người chúng ta mà thôi... Công Tôn Long Tuyền nói: “Vậy tập trung lực lượng ra tay với ba người Hoa Vũ Nhụy, Hoa Vũ Đao, Hoa Vũ Nguyệt. Ba người này chẳng phải là đối thủ cạnh tranh quan trọng của đại nhân sao? Cần trừ bỏ sớm, ra tay ngay ở Hoa gia, lúc ấy bọn họ chắc chắn không phòng bị kỹ như ở bên ngoài, là thời cơ tốt nhất, đấu nhanh thắng nhanh, không được để cho bọn họ có thời gian phản ứng"
Ánh mắt Hoa Vũ Kiếm chuyển động không chừng, hồi lâu, nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: “Thiếu Phi, ngươi cảm thấy đâu?"
Lâm Bắc Thần nói: “Đại ca bảo ta làm như thế nào, ta sẽ làm như thế.
Hoa Vũ Kiếm gật đầu, nói: “Ngày ấy ngươi giết Thích Điệp, Ám Ảnh Độn Kinh ở trên người hắn rơi vào trong tay ngươi, ngươi đã tu luyện chưa?"
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: “Có, ám sát chi kiếm Điệp Nhận cũng ở trong tay ta” “Dám ra tay không?"
Hoa Vũ Kiếm lại hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Làm việc cho đại ca, không có gì không dám “Tốt"
Hoa Vũ Kiếm cắn răng một cái, nói: “Vậy quyết định như thế.
Lam Sơn Cư Biệt viện lớn trong phủ đệ của Hoa gia.
Đúng là chỗ ở của Hoa Vũ Nhụy.
Nội sảnh.
Đèn đuốc sáng trưng.
Chân trần đạp lên thảm nhung tuyết linh, Hoa Vũ Nhụy ôm một con Huyết Tình Dực Miêu ở trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng hiện ra một tia lạnh lẽo, nói: “Lý Thiếu Phi, kẻ giết Thích Điệp, quả thật không phải là một nhân vật tầm thường. Đáng tiếc, hôm nay lão thất đến quá nhanh, không thì đã có cơ hội mượn đao giết hắn"
Trong phòng còn có hai người khác.
Một nam một nữ.
Người đàn ông thân hình cường tráng như gấu, cơ bắp cuồn cuộn, cứng rắn như bê tông cốt thép, tản ra hơi thở lực lượng tuyệt đối cường hãn, nói: “Tiểu thư, ta thay ngươi đi giết hắn.
Người còn lại là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, có mái tóc dài màu đỏ búi lên thành hai bó tóc tròn xoe, mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, sau lưng đeo hai thanh kiếm giao nhau, gần như còn dài hơn thân thể của nàng, nói: “Tiểu thư, khi chúng ta bước vào Hoa gia thần sơn, cuộc cạnh tranh cũng đã bắt đầu rồi. Ý của các trưởng lão chính là nuôi cổ, khiến cho chúng ta giết hại lẫn nhau. Ta cảm thấy, người cần phải giết, không phải Lý Thiếu Phi, mà là Hoa Vũ Kiếm, Hoa Vũ Đạo cùng Hoa Vũ Nguyệt... Tối nay là thời cơ tốt nhất, không bằng khiến tất cả bọn họ đều.” Nói xong, ra hiệu cắt cổ.
Còn nhỏ tuổi mà tàn nhẫn độc ác.
Hoa Vũ Nhụy cười khanh khách: “Không tồi, mấy lão già kia chỉ muốn người mạnh nhất làm gia chủ, thế nào là người mạnh nhất? Không phải thực lực mạnh nhất, không phải mưu trí cao nhất, cũng không phải có nhiều người ủng hộ nhất, mà là kẻ quyết đoán nhất, lòng tàn nhẫn nhất, ra tay độc ác nhất.
Bốp bốp bốp.
Bên ngoài truyền tới tiếng vỗ tay.
1109 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận