Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2333: Lòng bàn tay thiếu niên nóng hổi

Lâm Bắc Thần cười nhạt.
Hắn bước đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất to lớn, sóng vai với Tần chủ tế, chậm rãi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng của Tần chủ tế: “Nếu là vì ngươi, ta nguyện ý làm anh hùng”
Trong lòng hắn còn yên lặng tăng thêm một câu, còn có nàng nàng nàng. Sau khi đến Lam Cực Tinh, mộng anh hùng của Lâm Bắc Thần dần dần đốt lên. Hắn không chỉ vì người bên cạnh mà còn vì thế giới này, bắt đầu có ý định bảo vệ.
Tần chủ tế cũng không tránh, mặc cho Lâm Bắc Thần nắm. Nàng quay lại nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của chàng thanh niên: “Vậy ngươi hãy tranh thủ thời gian đột phá đến cấp Lãnh chúa đi"
Lâm Bắc Thần gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, Tần lão sư, vì sao người lại biết nhiều như vậy?"
Tần chủ tế mỉm cười đáp: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta đã chọn huyết mạch thứ hai mươi mốt Tiến sĩ. Đây đều là tu hành của ta, tài liệu có liên quan cũng không khó có được, chỉ cần dùng tâm là đủ”
Không hổ danh là Tần lão sư. Lựa chọn con đường sẽ kiên định đi tới.
Lâm Bắc Thần thật sự bội phục.
Tần chủ tế lại hỏi: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
“Trong hai mươi bốn huyết mạch, người lựa chọn cái nào?”
“À, ta còn chưa nghĩ kỹ, nhưng ta muốn đi con đường mà chưa ai đi”
“Con đường gì?”
“Đang ở trước mắt"
Tần chủ tế nghe xong, khẽ cau mày, không hiểu ý của Lâm Bắc Thần là gì.
Lâm Bắc Thần không nói câu nào, mỉm cười xấu xa đến gần.
Sợi tóc màu đen bị hơi thở trong miệng lay động. Hơi thở như lửa nóng và sợi tóc đồng thời đánh vào gương mặt tuyệt mỹ như bạch ngọc của Tần chủ tế. Nàng đột nhiên hiểu ý của Lâm Bắc Thần. Lúc này, hai tay của Lâm Bắc Thần đã vòng qua vòng eo mềm mại của nàng. Sa y mỏng manh giống như không mặc. Lòng bàn tay thiếu niên nóng hổi. Tần chủ tế cũng không có vẻ ngượng ngùng và thận trọng của thiếu nữ. Khi Lâm Bắc Thần ôm nàng, nàng chậm rãi nghênh đón, đưa đôi môi kiều nộn, hồng nhuận sung mãn của mình ra.
Đã có người từng nói qua, khi nam nhân hôn, kiểu gì cũng sẽ vô thức muốn bóp một cái gì đó.
Lâm Bắc Thần rất tán thành.
Tay của hắn chia thành hai đường. Hai đường đều trèo núi.
Núi trước và núi sau. Khi Lâm Bắc Thần chuẩn bị tiến thêm một bước xâm nhập. Hai tay Tần chủ tế vòng qua eo Lâm Bắc Thần, trán hơi ngửa ra sau, mái tóc dài màu trắng như thác nước đổ xuống.
“Bây giờ còn chưa được"
Nàng khẽ lắc đầu.
Tay Lâm Bắc Thần cũng không ngừng lại: “Vì sao?"
Tần chủ tế đáp: “Ngươi quên mệnh cách chi số của ta sao?"
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, chợt ý thức được cái gì đó, lắc đầu nói: “Ta không sợ”
“Tiểu nam nhân khi nổi lòng háo sắc thì thật sự dũng cảm”
Hai tay Tần chủ tế mở ra, khẽ lắc đầu, chậm rãi nắm lấy cổ tay Lâm Bắc Thần, ôn nhu nói: “Mệnh cách chi số cũng không phải hư ảo, giống như hai mươi bốn con đường tu luyện huyết mạch. Có một số việc người chưa từng trải qua, luôn cảm thấy có thể thắng thiên. Có lẽ ngươi có cơ hội, nhưng ít nhất bây giờ chưa được. Khi đến một bước cuối cùng, mệnh cách chi số nguyền rủa lên người người. Có thể người không thèm để ý nhưng nếu đến lúc đó nguy hiểm cho người bên cạnh người thì sao?"
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh sẽ lây nhiễm qua ba ba ba sao? Hắn không sợ bị khắc, nhưng nếu khắc người khác...
Hai tay Tần chủ tế đưa lên lồng ngực của hắn, khẽ vuốt: “Sẽ tìm được cách để giải quyết. Hãy cho ta thời gian, nếu không, vì sao ta lại lựa chọn tu luyện huyết mạch thứ hai mươi mốt Tiến sĩ chứ?"
Lâm Bắc Thần cũng không kiên trì nữa.
Mặc dù trong lòng hắn đang nóng lên, cơ thể hừng hực, thở ra khí tức nóng như dung nham nhưng hắn vẫn khống chế được động tác và cơ thể của mình.
“Vậy nghe theo Tần lão sư”
Hắn nhẹ nhàng hôn vào cái trán trơn bóng của Tần chủ tế. Không dễ dàng gì. Sau khi xuyên việt không lâu, hắn bắt đầu công lược. Từ Vân Mộng thành một đường đến Triều Huy đại thành, lại đến kinh thành, đến Thần giới, đến Hồng Hoang...
rốt cuộc Tần lão sư đã mở rộng tấm lòng với hắn. Như vậy cũng tốt.
“Thật ra.”
Tần chủ tế đột nhiên cúi đầu mỉm cười, hai tay thuận theo lồng ngực Lâm Bắc Thần thẳng xuống dưới: “Nếu như ngươi muốn, cũng không phải là không có cách."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Lâm Bắc Thần, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.
Tần lão sư... Cũng biết chơi tốc độ cao.
Một lúc lâu sau.
Cửa phòng số một mở ra.
Tần chủ tế đã thay trang phục kiếm sĩ kiểu nam, thanh lệ thoát tục, oai hùng hiên ngang, tóc buộc đuôi ngựa từ trong phòng bước ra.
Đi đằng sau là Lâm Bắc Thần thần thanh khí sảng.
Nàng từ chối ở lại qua đêm với Lâm Bắc Thần.
Hết thảy kiều diễm vừa rồi là nàng ban thưởng đặc biệt cho tiểu nam nhân liều chết khổ chiến trong tinh không, nhưng không thể để tiểu nam nhân đắm chìm trong ôn nhu hương mãi được. Từ xưa, ôn nhu hương luôn mộ anh hùng. Không thể chìm lâu. Quan hệ giữa hai người, thật ra Tần chủ tế đã sớm xác định khi hai người còn ở Thiên Địa Căn. Mặc dù lúc đó tu luyện là vì gia tăng tu vi, cũng không có bất kỳ ý nghĩa thăm dò nam nữ nào.
“Vị cô nương này, xin dừng bước"
Chân Như Ý vẫn luôn cho bên ngoài vội đi đến, ngăn trước mặt Tần chủ tế, mỉm cười, lễ phép nói: “Đại nhân phòng số hai muốn gặp ngài một lần."
Tần chủ tế hơi cau mày. Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên hình ảnh nam nhân trẻ tuổi cao lớn phòng đối diện, mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng: “Không gặp, để hắn chờ chết luôn”
“Cái này.”
Chân Như Ý nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, thầm nghĩ người này thật thô lỗ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Đại nhân, vị cô nương này sẽ tự quyết định, cũng không có liên quan gì đến ngài mà"
1133 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận