Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2181: Vật chứa cũng có thể tính toán

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Vệ Danh Thần lên tiếng: “Yểu chủ thần đã chủ đạo hết thảy, luyện hóa trận pháp đã thành, linh uẩn đại lục đang ở bên trong cơ thể Mộc Tâm Nguyệt, ha ha ha.."
Dừng một chút, hắn nhìn Yểu chủ thần bằng ánh mắt yêu thương, gương mặt không nhịn được ý cười, tiếp tục nói: “Lâm Bắc Thần hóa thân thành Kiếm Tiêu Dao họa loạn thần giới, còn cấu kết cùng bà điên ăn cướp kia, tự cho có thể lật trời, thật ra chẳng qua chỉ là một con chó ngu xuẩn mà thôi.”
“Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ta. Trước mắt chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần nắm chặt, ta có thể mang các ngươi rời khỏi nơi này tiến đến thế giới thiên ngoại, từ đáy biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.."
Bên trong năng lượng lực trường.
“Ha ha ha, ngu xuẩn"
Thiên công tử đưa tay nắm lấy đầu Mộc Tâm Nguyệt, quay lại nhìn Lâm Bắc Thần: “Tiểu côn trùng bị lợi dụng mà còn không biết, người lấy cái gì đấu với Vệ Danh Thần? Trận đồ mà các ngươi có được, cái gọi là bố trí Bát Hoang Khuyết Long Thôn Tước Tuyệt Trận chẳng qua chỉ là mồi nhử lấy đi tinh lực và thời gian của các ngươi mà thôi. Trận pháp thôn phệ chân chính đã hoàn thành, toàn bộ linh uẩn đại lục nằm ngay bên trong cơ thể nữ nhân này."
Hắn xoa đầu Mộc Tâm Nguyệt, sau đó nhấc nàng lên trong tay.
“Đại nhân, ngươi chỉ lấy linh uẩn mà không tổn thương ta chứ?”
Cơ thể Mộc Tâm Nguyệt bởi vì sợ hãi mà run rẩy, vừa muốn phản kháng nhưng lại không dám. Bên trong ánh mắt sáng rõ chứa đầy nước mắt, mang theo sự khẩn cầu. Đây là hình ảnh mà hắn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng Lâm Bắc Thần lại hoàn toàn không nhìn thấy. Đầu của hắn cành một tiếng, giống như nổ tung. Yểu chủ thần?
Vấn đề xuất hiện ở chỗ Yểu chủ thần.
Nếu Thiên công tử nói là thật, chẳng phải toàn bộ đại lục đã được luyện hóa triệt để một nén nhang trước đó rồi sao?
Đồng nghĩa với việc đám người Thiên Thiến, Vương Trung, còn có Tiểu Hương Hương, Đái đại ca, Sở Ngân... tất cả đều chết hết?
Giống như hơn hai ngàn thần chức quảng trường bên ngoài, bị hấp thu? Không.
Không thể nào.
Lâm Bắc Thần không tin.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có giống như đại dương mênh mông bao phủ hắn. Không phải vì sợ hãi mà sợ hãi.
Mà là phải đối mặt với thứ bị mất đi.
Là sự ly biệt mà hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận.
“Đừng SỢ, có lẽ hắn đang lừa người thôi”
Kiếm Tuyết Vô Danh ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Lâm Bắc Thần không ổn, liền mở miệng an ủi một câu.
Thần lực lăn lộn bên trong cơ thể Lâm Bắc Thần, lưu chuyển thật mạnh muốn tránh thoát khỏi trói buộc của quang tác.
“Ha ha ha ha."
Thiên công tử đắc chí cười một tiếng, tiếng cười quanh quẩn bên trong không gian lực trường, tay còn mang theo Mộc Tâm Nguyệt: “Cướp linh uẩn bên trong cơ thể người, làm sao có thể không làm thương tổn ngươi được chứ? Đương nhiên phải đánh vỡ vật chứa mới có thể lấy đồ bên trong ra"
Năm ngón tay của hắn dần dần phát lực, mắt thấy sắp bóp nát đầu Mộc Tâm Nguyệt.
Đúng lúc này, chỗ sâu trong ánh mắt Mộc Tâm Nguyệt, một vẻ âm tàn che giấu cực tốt lóe lên một cái rồi biến mất.
Thiên công tử đột nhiên giật mình.
Hắn phát hiện sự việc có chút không ổn. Sức mạnh trong cơ thể hắn không bị khống chế, thuận theo năm ngón tay dũng mãnh rót vào mi tâm của Mộc Tâm Nguyệt. Chuyện gì xảy ra thế? Hắn kinh hãi, toàn lực vận công muốn ngăn cản hấp lực.
Nhưng năng lượng bên trong cơ thể giống như giang hà vỡ đê, hoàn toàn không cách nào khống chế, điên cuồng trút xuống cơ thể Mộc Tâm Nguyệt.
“Ngươi.”
Hưng phấn trong lòng hắn đột nhiên vỡ vụn. Hắn lập tức ý thức được có khâu nào xuất hiện vấn đề, cục diện đã vượt qua khống chế của bản thân. Chẳng lẽ nữ nhân này đang tận lực ám toán hắn? Gương mặt Thiên công tử hiện lên sát khí.
“Chuyện gì xảy ra vậy?"
Gương mặt Mộc Tâm Nguyệt hiện lên sự chấn kinh: “Đại nhân, ngài... ta không khống chế được. Có phải trận pháp có vấn đề hay không? Ngươi đừng có giết ta được hay không?”
Chẳng lẽ không phải nàng ta có vấn đề? Trong lòng Thiên công tử hơi do dự. Cũng vào lúc này, lực thôn phệ phát ra từ người Mộc Tâm Nguyệt lại càng kinh khủng. Toàn thân Thiên công tử bắt đầu co quắp, sức mạnh bên trong cơ thể xói mòn càng nhanh.
Hắn không thể động đậy.
Sự hoảng sợ phóng đại trong mắt hắn.
Một chút do dự vừa nãy, hắn đã đánh mất quyền khống chế cơ thể.
“Đại nhân, ngươi không sao chứ?”
“Đại nhân, ngươi mau lấy tay của mình ra, ta không khống chế được mình. Ta đang hút sức mạnh của ngươi đấy?”
“Đại nhân?"
Mộc Tâm Nguyệt lệ rơi đầy mặt, ánh mắt tràn ngập vẻ vô tội, giống như bị dọa cho phát sợ.
Kiếm Tuyết Vô Danh bị trói thành bánh chưng nhìn thấy, vội vàng nói nhỏ: “Xảy ra vấn đề rồi. Bạn gái cũ của ngươi chó táp phải ruồi, có thể cứu được chúng ta.”
“Chó ngáp phải ruồi?”
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần lại càng thêm ngưng trọng: “Đó là vì ngươi không hiểu rõ nữ nhân đó”
“Đại nhân?"
“Đại nhân, hình như ngươi không động đậy được”
“Đại nhân, ngươi không sao chứ?”
“Đại nhân, ngươi động một chút thử xem?”
“A, đại nhân, người sắp không được rồi. Ngươi muốn đánh vỡ vật chứa? Ngươi không nghĩ đến vật chứa cũng có thể tính toán ngươi, nuốt chửng ngươi?”
Âm thanh hoảng hốt dần dần biến thành băng lãnh. Biểu hiện trên mặt Mộc Tâm Nguyệt cũng không còn là vẻ điềm đạm đáng yêu như trước mà chuyển sang thành một nụ cười lạnh âm hiểm sau khi tính toán thành công.
1193 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận