Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2763: Sinh ly

Ong ong ong.
Điện thoại đang điên cuồng chấn động.
Lâm Bắc Thần cầm lên xem xét, là Thiên Thiên gọi điện tới.
Sau đó mới chú ý được, lại có nhiều tin nhắn chưa đọc cùng cuộc gọi nhỡ như thế. Trong lòng của hắn hơi hồi hộp một chút, vội vàng kết nối.
"Thiếu gia, ngươi mau trở về đi, Thiên Thiên tỷ tỷ không chịu nổi nữa."
Thiến Thiên mang theo giọng nói nức nở, từ trong điện thoại di động truyền tới.
Lâm Bắc Thần nghe vậy, sắc mặt cuồng biến.
Hắn biết, chuyện mà hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
"Ta trở về một chuyến"
Hắn thấp giọng nói một câu với Hàn Bất Phụ bên cạnh, sau đó cả người biến mất ở nơi xa.
Hàn Bất Phụ trong lòng căng thẳng. Thân là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ hơn năm trăm năm chưa gặp lại, hắn ý thức được, phía Lâm Bắc Thần bên này hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Chuyện rất nghiêm trọng.
Nửa canh giờ trước đó.
Vong Tình Mộ'. Khu hạch tâm, tẩm điện.
"Thiên Thiên tỷ, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, không được ngủ... Đứa bé sắp ra rồi, tỷ nhất định phải kiên trì."
Tiếng la khóc của Thiên Thiến cho dù đứng ở bên ngoài đại điện, cũng có thể nghe được rõ ràng. Trong mắt của các nữ vệ ai nấy đều mang theo thần sắc lo lắng, nhìn về phía bên trong đại điện.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng các nàng đều đã vô cùng yêu thích vị chủ mẫu trẻ tuổi ôn nhu mỹ lệ Thiên Thiên này, bị tính cách dịu dàng của nàng tin phục. Đám người của đại đội sản xuất không ngừng ra ra vào vào.
Người tổng phụ trách Nhuế Nhĩ đã đầu đầy mồ hôi.
"Tình huống không ổn"
Nàng lớn tiếng nói: "Thai nhi rất đặc thù, nàng sinh rồi, cấp bách cần một lượng lớn lực sinh mệnh, hắn đang thôn phệ năng lượng của mẫu thể, may mà tiểu gia hỏa đã có ý thức thông minh, nó dường như biết làm như vậy sẽ khiến Thiên Thiên phu nhân gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên đang cực kỳ nổ lực kiềm chế, nhưng cứ tiếp tục như vậy, mẹ con hai người đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Mồ hôi làm ướt lọn tóc nàng, Nhuế Nhĩ nhìn về phía đám người Thiên Thiến, nói: "Nhất định phải đưa ra quyết định".
"Quyết... Quyết định gì?"
Thiến Thiến bối rối nói.
Cho dù ở trên chiến trường lâm vào bao vây, gặp phải tuyệt cảnh sinh tử, nàng cũng chưa từng thất kinh như thế.
Nhuế Nhĩ hít một hơi thật sâu, nói: "Giữ mẹ, hay là giữ con?"
Trong đại điện lập tức yên tĩnh lại. Trên mặt mọi người đều hiện lên ra vẻ bất lực và hoang mang. Chỉ có Thiên Thiên cố gắng nhẫn nại, tiếng hít thở đục ngầu nặng nề lúc này lại rõ ràng đến lạ thường. Nước mắt của Thiên Thiên, ngay lập tức liền chảy ra ngoài. Tại sao lại xảy ra chuyện như thế? Chẳng qua chỉ là sinh đứa bé thôi mà.
Điện thoại vẫn không liên lạc được với thiếu gia.
Lúc này, quyết định như vậy, chỉ có thiếu gia mới có thể đưa ra được.
"Giữ... Giữ đứa trẻ"
Giọng nói hư nhược từ trên giường truyền đến.
Thiên Thiên nghe được cuộc đối thoại của đám người, sắc mặt của nàng trắng bệch như tuyết, bờ môi đã cắn nát, bởi vì mất đi năng lượng sinh mệnh quá độ mà tỏ ra tiều tụy gầy gò dị thường, mái tóc ướt sũng giống như rửa nước, sít sao dán chặt trên gương mặt của nàng, nàng cố nén cơn đau nhức kịch liệt, nói: "Nhất định phải giữ đứa trẻ, ta... Thiếu gia... thích đứa trẻ... Đây là đứa trẻ đầu tiên của thiếu gia, nhất định... Nhất định."
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nói nữa, thiếu gia sẽ lập tức trở về."
Thiến Thiên nhảy đến bên giường, nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Thiên Thiên, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, nói: "Thiếu gia nói, muốn cả hai, tỷ tỷ, tỷ chịu đựng đi, nhất định phải kiên trì, tỷ biết đấy, thiếu gia không gì là không làm được, chỉ cần người trở về, nhất định có thể giải quyết tất cả khó khăn, tỷ nhất định phải kiên trì lên, phải chờ người trở về". Nàng đem năng lượng chân khí của mình chuyển vận vào trong cơ thể của Thiên Thiên.
Những ý nghĩa không lớn lắm.
Bởi vì Thiên Thiên là tổn thất năng lượng sinh mệnh.
Thiếu gia ơi là thiếu gia, người rốt cuộc đang làm gì vậy, tại sao vẫn chưa trở về.
Tại sao không bắt máy.
Dần dần, Thiên Thiên phát hiện, bàn tay của Thiên Thiên càng ngày càng lạnh buốt. Mạch đập của nàng cũng càng ngày càng suy yếu.
"Tỷ tỷ... Không được, chịu đựng, thiếu gia lập tức trở về ngay, ta đã gọi điện cho người.."
Thiến Thiến lớn tiếng thút thít.
Nàng chưa từng kinh hoàng bất lực đến vậy. Cho dù là lúc trước, khi nàng còn rất nhỏ, bị bán đến nghệ quán, một mình co quắp trong góc tối, chờ đợi vận mệnh bi thảm sẽ đến với mình, nàng cũng chưa từng bị giày vò như lúc này. Quen biết Thiên Thiên tỷ tỷ là lúc nào? Là ngày thứ ba học nghệ dưới thước dạy của ma ma? Khi nàng bởi vì không cẩn thận đi nhầm một bước nhảy còn chống đối lời dạy bảo của ma ma mà bị đánh đến mức hai chân máu chảy đầm đìa, bị buộc khiêu vũ ở trong máu tươi đến mức sắp hôn mê, tiểu nữ hài nhìn có vẻ ôn nhu rụt rè kia, lại xông lên đỡ lấy nàng, đưa nàng đi rửa sạch vết thương, bó thuốc cho nàng, phải không?
"Ta tên Thiên Thiên, còn ngươi?"
"A, ta tên Thiến Thiến"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi"
"Ta lớn hơn người, gọi tỷ tỷ" "Ừm, tỷ tỷ" "Ngoan, sau này không được chống đối sự dạy bảo của ma ma nữa, phải nhịn, nếu không, với tính tình này của ngươi sẽ chịu nhiều thua thiệt" "Tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi nơi này."
Trong đầu, ký ức vốn cho rằng đã phủ bụi, tựa như hồng thủy vỡ đế, ngay lập tức trở nên rõ ràng như thế, tràn ngập ở trong đầu của Thiên Thiến.
1184 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận