Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2870: Đã làm gì ta rồi?

Mọi người xung quanh nhìn thấy mà dựng tóc gáy, rùng mình. Vậy mà lại trực tiếp giết chết rồi.
Đặc Pháp Cục làm việc đúng là khủng khiếp quá mức.
Tiết Ngưng Nhi cũng giật mình mà kêu lên.
Đêm qua nàng thất Lý Thiếu Phi tiện tay bộp chết một tên khách quý tại tửu lâu Thiên Nga, hôm nay lại nhìn thấy Lý Thiếu Phi phái thuộc hạ tới tiện tay giết chết Uất Trì Phi Vũ...
Đặc Pháp Cục đúng là giết người như ngóe.
Không hổ là huyết tinh mà mọi người trong Đế Đô né còn không kịp. Trong phút chốc, toàn bộ con phố đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến.
“Ta không đến trễ đấy chứ.
Một người trung niên có khí chất khoảng hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng xuất hiện, sau lưng còn có mười mấy người mặc đồng phục quản lý cấp cao Luyện Gia đi theo sau, vội vã chạy tới, liên tục nói xin lỗi với Tiết Ngưng Nhi: “Không ngờ Luyện Gia vậy mà lại xuất hiện thứ bại hoại như Uất Trì Phi Vũ, là ta không tra rõ, để Ngưng Nhi cô nương chịu thiệt thòi, vô cùng xin lỗi"
“Ngươi là?"
Tiết Ngưng Nhi lộ vẻ mặt hoang mang không rõ.
“Tại hạ là Tả Phụng Long"
Người trung niên có khí chất kia giới thiệu.
“À, ngài là... Đông gia?"
Tiết Ngưng Nhi giật nảy mình.
Mấy nhân viên còn lại trong cửa hàng mặt tiền Luyện Gia đều kinh sợ đến ngây người.
Tả Phụng Long, là tên của Đông gia môi giới Luyện Gia.
Là phú hào đỉnh cấp chân chính.
Ở toàn bộ khu Thái Kim này, Tả Phụng Long là nhân vật quyền quý đại danh đỉnh đỉnh, bình thường rất ít khi xuất hiện. Mấy viên chức nho nhỏ như bọn hắn vốn dĩ không thể gặp nổi nhân vật thế này.
“Hổ thẹn, hổ thẹn"
Tả Phụng Long nói: “Để Ngưng Nhi cô nương chịu ủy khuất rồi? Tiết Ngưng Nhi ngây người. Nàng không dám tưởng tượng được, hôm qua mình vẫn chỉ là một nhân viên phục vụ cấp thấp phải vất vả cầu sinh trong tửu lâu. Mới chỉ qua một đêm mà mọi thứ đã đảo ngược, trở thành một người mà đến cả đại nhân vật như Tả Phụng Long phải nói lời xin lỗi.
Tiếp đó liền nghe thấy Tả Phụng Long tiếp tục giải thích: “Ngưng Nhi cô nương, ta thật sự xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trước đây. Ta đã lật xem ghi chép công việc trước đây, trong khoảng thời gian ba năm vừa qua, công lao trong công việc vô cùng xuất sắc, cống hiến cực kỳ to lớn cho Luyện Gia, khiến cho người ta nhìn mà phải cảm khái. Cô nương chính là nhân viên mà chúng ta không thể thiếu đi, mất đi ngươi là tổn thất mà Luyện Gia không thể tiếp nhận được, mong cô nương cho ta một cơ hội bù đắp. Đây là khế ước mới, nếu như Ngưng Nhi cô nương nguyện ý, lập tức có thể trở thành chủ quản của đế nhất đại đạo môn điếm, lương cơ bản ban đầu tăng lên gấp muòi."
Đôi mắt Tả Phụng Long như bốc lên lửa nóng, trong ánh mắt ngập tràn sự chờ mong.
Một nữ nhân có thể dẫn trực tiếp đến quý Cục trưởng của Đặc Pháp Cục.
Nhất định phải giữ lại Luyện Gia Tiết Ngưng Nhi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn thấy hoài niệm với cuộc sống trước đây, quyết định đồng ý, lập tức ký kết khế ước mới, trở thành tân chủ quản của cửa hàng bên cạnh đây.
Lúc này Tả Phụng Long mới thở phào một hơi.
Hắn lau đi mồ hôi trên trán, nhìn về phía Trương Uy, vẻ mặt lấy lòng mà nói: “Đại nhân, ngài xem có hài lòng không?"
Nhưng Trương Uy vốn dĩ không thèm để ý tới hắn.
“Tiết tiểu thư, đây là dãy số đầu cuối của ta, ngài thêm vào đi. Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên lạc với ta bất kỳ lúc nào. Tổ hành động số một của Đặc Pháp Cục sẵn sàng phục vụ ngài bất cứ lúc nào.
Trương Uy cung kính để lại phương thức liên lạc của mình lại, sau đó xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối hắn không thèm nhìn đến tên đại phú hào Tả Phụng Long kia một cái nào.
Trong mắt của Đội trưởng đội hành động Đặc Pháp Cục này, dù có là người mang mệnh bái thiên phú quý cũng không sánh bằng một sợi tóc của nữ nhân mà Cục trưởng thích.
“A a a, ngươi đã làm gì ta rồi?"
Một tiếng thét gào vang lên giữa Lộng Kiếm Cư, phá rách buổi sáng yên tĩnh.
Lâm Bắc Thần hai tay ôm chăn, che lấy ngực của mình, kinh hoàng nhìn Công Tôn Long Tuyền đang bưng một bát canh giải rượu chậm rãi bước tới, ánh mắt hoảng sợ cứ như một thiếu nữ bị người khác xem trộm.
Công Tôn Long Tuyền: “"
Thái dương mỹ nhân nọ run lên, trán chảy mồ hôi, trong chốc lát khó hiểu không thôi.
Ngươi phản ứng cái quái quỷ gì đấy?
Cứ như bị ta cường bạo không bằng.
“Đại nhân, tối hôm qua ngài uống say, Hoa đại nhân bảo nô gia chăm sóc cho ngài? Công Tôn Long Tuyền đè nèn sự câm nín trong lòng mình lại, chậm rãi tiến lên, nói tiếp: “Đây là canh giải rượu mà nô gia tự tay chế biến...
“Ra ngoài.
Lâm Bắc Thần quát lên. Công Tôn Long Tuyền: “?"
Lâm Bắc Thần xấu hổ, giận dữ quát to: “Ngươi cái đồ ngân tặc này, dám làm loại chuyện này với bản Cục trưởng, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục? Bây giờ ngươi lập tức, lập tức cút ra ngoài ngay cho ta!"
Một lúc sau.
Rầm.
Tiếng đóng cửa liên tiếp vang lên.
Công Tôn Long Tuyền vừa mơ mơ hồ hồ vừa tức giận đến phát điên, cùng với hai tiểu thị nữ cũng mơ mơ hồ hồ giống như nàng bị đuổi ra khỏi Lộng Kiếm Cư.
“A a a, Lý Thiếu Phi"
Nàng tức giận dậm chân, nghiến răng nghiến lợi, khó mà duy trì được vẻ mị hoặc xinh đẹp bình thường, suýt nữa nghiến vỡ hàm răng của mình.
Không biết bao nhiêu quan lại quyền quý nàng từng gặp gỡ đều có thể ứng phó thỏa đáng, bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng loại kỳ hoa như Lý Thiếu Phi này thì cả đời nàng hiếm khi gặp phải.
Hắn nhất định đang che giấu bí mật gì đó.
Công Tôn Long Tuyền giậm chân, ngòi phi xa của mình rời đi.
Cảnh vừa rồi trùng hợp bị rất nhiều người qua đường nhìn thấy. Chốc lát, tin tức giống như biết vỗ cánh, lan đi một cách điên cuồng.
1225 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận