Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2111: Người thần bí

Sở Cửu Nhất không hiểu, tại sao đế quốc đã đầu hàng Thần Vương Quân rồi, các con dân trong thành đều đã quy thuộc tín ngưỡng của Thần Vương, nhà nhà đều đặt Thần Vương Tượng, nhưng đổi lại vẫn là sự giết chóc vô tình của Thần Vương...
"Mẫu thân, sẽ có người tới bảo vệ chúng ta chứ?"
Trịnh Tuyền Tuyền rơi nước mắt hỏi.
Cô bé bốn tuổi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì sợ hãi mà run rẩy, thấp giọng, mang theo vẻ mong đợi, đôi mắt to sáng ngời nhìn mẫu thân.
Mẫu thân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Tuyền Tuyền, yên tâm, mẫu thân bảo vệ con, yên tâm, mẫu thân sẽ không rời xa con...
"Mẫu thân, người không cần lo cho Tuyền Tuyền, bản thân người mau chạy đi Tiểu nữ hài cũng không biết nghĩ tới điều gì, hoặc là nói đã ý thức được cái gì đó, đột nhiên kìm nén nước mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lên, nghiêm túc nói: "Tuyền Tuyền không chạy nổi, sẽ liên lụy người"
Lời còn chưa dứt.
Vi quang lấp lóe.
Dị biến xuất hiện.
Một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối trong phòng chui ra ngoài, xuất hiện trong căn phòng bán sụp đổ này.
Hắn thân mặc trường sam nón túi màu lam, mang theo một cái mặt nạ vân văn màu hồng, áo bào lê trên mặt đất, vô thanh vô tức giống như Minh Linh đến từ dưới U Tuyền, toàn thân từ trên xuống dưới không có chút khí tức người sống nào.
Sở Cửu Nhất ngay lập tức bịt kín miệng nữ nhi, không cho nàng lên tiếng, bản thân thì lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.
Phát giác được sự tồn tại của hai mẹ con trong căn phòng sụp đổ, người thần bí liếc nhìn một cái, thân hình có chút cứng đờ, hơi cân nhắc, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm vào các nàng, nhìn trọn vẹn mười mấy hơi thở.
Ánh mắt của hắn rất kỳ quái.
Sở Cửu Nhất vội vàng nói: "Chúng ta... Không phải người xấu, đừng giết chúng ta... Nàng mới bốn tuổi.."
Người thần bí không nói gì.
Xác định mẹ con hai người không có chút uy hiếp nào, liền chuyển rời ánh mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Cửu Nhất, người thần bí từ trong ngực lấy ra một cái thùng tròn kim loại màu đen dài nửa mét, phía trên phủ đầy hoa văn phù lục kỳ dị, một đầu sắc bén như mũi thương, một đầu khác là một quả cầu lồi lên.
Trên mặt của người thần bí lại lần nữa tính toán cái gì đó, rất nhanh đã tìm được một vị trí dường như rất quan trọng, đem mũi nhọn của thùng tròn kim loại màu đen cắm chuẩn trên mặt đất, phát lực nhấn một cái.
Thùng tròn kim loại im hơi lặng tiếng bị cắm vào nham thạch mặt đất. Người thần bí nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận dè dặt dùng ngón tay kích thích vào từng nút ấn cơ quan trên thùng tròn kim loại màu đen.
Trong tiếng ken két nhàn nhạt, giống như có cơ quan gì đó bị phát động.
Hoa văn phù lục của thùng tròn kim loại màu đen bắt đầu lấp lóe lam quang yếu ớt. Giống như một loại lực lượng kỳ diệu nào đó bị phát động.
Làm xong tất cả những điều này, người thần bí quay người đi ra ngoài.
Ầm.
Đại địa chấn động kịch liệt.
Bụi đất đá vụn của thạch ốc sụp đổ rì rào rơi xuống.
"A a, nương, con sợ... Tuyền Tuyền sợ"
Bé gái không nhịn nổi phát ra tiếng thét chói tai trầm thấp.
Bước chân của người thần bí liền dừng lại, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía mẹ con hai người.
Sở Cửu Nhất còn cho rằng là giọng của nữ nhi đã chọc giận người thần bí này, vội vàng che miệng của nàng lại, ra hiệu nàng không được nói, đồng thời ném ánh mắt cầu khẩn về phía người thần bí...
Người thần bí chậm rãi mở miệng, nói: "Nàng ta tên là gì?"
Sở Cửu Nhất ôm nữ nhi rụt lại phía sau, nói: "Tuyền Tuyền, nàng tên Tuyền Tuyền, đại nhân, chúng ta...
"Các ngươi không đi, ở lại nơi này sẽ chết"
Giọng nói của người thần bí khàn khàn, như thể là hai khối Ma Đao Thạch thô ráp đang ma sát, bên trong sự lạnh lùng mang theo một tia lo lắng.
Sở Cửu Nhất nghe thấy câu nói này, ánh mắt sáng lên, giống như lữ nhân tuyệt vọng sắp bị cát chảy nhấn chìm, nhìn thấy được một cái dây leo giơ về phía mình.
"Đại nhân, cầu xin ngài, mau cứu Tuyền Tuyền, ngài mang nó đi đi...
Nàng đột nhiên đem nữ nhi ôm chặt trong vòng tay của mình, đẩy tới trước người, cầu khẩn nói: "Nàng mới bốn tuổi, nàng còn rất nhỏ, nàng không nặng một chút nào, sẽ không lãng phí thể lực của đại nhân ngài... Đại nhân, cầu xin ngài, nàng muốn sống" "Không, nương, Tuyền Tuyền muốn ở cùng với người, nương."
Cô bé theo bản năng từ chối, nỗ lực muốn túm lấy y phục của mẫu thân. Người thần bí lẳng lặng đứng, dường như đang giãy dụa cái gì đó, một lát sau, nàng nhìn mẫu thân trẻ tuổi, nói: "Ngươi tên là gì?"
"Ta... Tiểu nữ tử Sở Cửu Nhất"
Sở Cửu Nhất không hiểu cho lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời. Bây giờ nam tử có vẻ thần bí trước mắt này, chính là hy vọng duy nhất để nữ nhi sống tiếp.
"Ngươi... Cũng họ Sở à".
Người thần bí thở dài một hơi.
"Đi thôi, ta dẫn các ngươi rời đi."
Hắn dường như đã đưa ra quyết định gì đó, lật bàn tay một cái, một mảnh bóng râm bao phủ mẹ con hai người, chợt ba người cùng nhau biến mất ngay tại chỗ.
Tạch tạch tạch tạch.
Thùng tròn kim loại màu đen phát ra âm thanh rất nhỏ.
Giống như một loại máy bấm giờ nào đó đang làm cái đếm ngược sau cùng.
1232 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận