Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2242: Xin lỗi? Không tồn tại

“Chủ nhân"
Ánh mắt Kiếm Thị hiện lên sự sùng bái. Nàng tiến lên hành lễ: “Cũng may không làm nhục sứ mệnh. Lâm sư huynh, Tiêu sư huynh, Long sư tỷ và Lý sư huynh đều đã đến.
"Ha ha ha.."
Vũ Văn Tú Hiền cao giọng cười lớn, phất tay cũng tản ra mị lực, ôn nhu nói: “Lâm sư đệ, các vị sư đệ sư muội, trước đó ta đã sớm nghe tên của bốn người nhưng chưa có duyên gặp được lần nào. Hôm nay có mặt tại đây, thật sự vinh hạnh. Mau mời"
Người này có một loại mị lực rất kỳ lạ.
Dăm ba câu cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng, giống như gặp được người bạn nhiều năm không thấy.
Đúng là một nam nhân hoàn mỹ.
Lâm Bắc Thần cũng không khỏi tán thưởng.
Nhưng hắn cho rằng cảnh giới của người này kém hơn hắn rất nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của Vũ Văn Tú Hiền, mọi người đến bên cạnh hồ nhân tạo. Yến hội bên hồ đang được tiến hành.
Tiên nhạc bồng bềnh, vũ cơ trẻ tuổi mỹ mạo nhẹ nhàng nhảy múa. Người ngồi bên hồ ai nấy cũng đều trẻ tuổi bất phàm, ăn uống linh đình, tốp năm tốp ba chia thành những nhóm nhỏ.
“Ha ha, các vị, hãy tạm dừng ca múa. Ta xin giới thiệu một số vị khách quan trọng với các vị"
Tiếng cười của Vũ Văn Tú Hiền rất có sức cuốn hút: “Vị này là Tiêu Bính Cam sư đệ đến từ Phi Kiếm Tông. Vị này là Long Na sư muội đến từ Thánh Thủy Tông. Vị này là Lý Dục sư đệ đến từ Liên Thiên Thủy Điện, tất cả đều là đạo tử truyền nhân tân tấn của tông môn, ngày sau tất sẽ trở thành bạch ngọc trụ tử kim lương của Nhân tộc Thanh Vũ giới chúng ta. Hôm nay có duyên gặp nhau, các vị nên làm quen với nhau một chút”
Ánh mắt tất cả mọi người đều lướt qua ba người Tiêu Bính Cam. Có người tò mò dò xét.
Có người bắt bẻ nhìn kỹ.
Cũng có người chẳng thèm ngó tới.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.
Trong giang hồ vĩnh viễn không thiếu mâu thuẫn và tranh chấp.
Tuy nhiên, nơi này là Đăng Thiên Lâu của Triều Thiên Khuyết, là địa bàn của vị thủ tịch thiên kiêu Nhân tộc Thanh Vũ giới Vũ Văn Tú Hiền, vì thế những người khác cũng rất nể mặt.
“Về phần vị Lâm sư đệ này...
Khi Vũ Văn Tú Hiền nói chuyện, trong giọng nói không hề che giấu kính ý: “Nghe đồn đây là người có huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng trong truyền thuyết, ngàn năm khó gặp. Hôm nay ta có thể mời Lâm sư đệ đến đây, đúng là vinh hạnh của Đăng Thiên Yến"
Mọi người chung quanh đều thấp giọng ồn ào. Huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng.
Bảy chữ này như bảy viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, âm thanh chung quanh cũng đột nhiên yên tĩnh lại.
Rất nhiều ánh mắt tập trung trên người Lâm Bắc Thần.
Tình huống không giống khi giới thiệu ba người Tiêu Bính Cam trước đó.
“Ha ha ha.
Một tiếng cười lạnh vang lên bên hồ: “Ta nghe nói trong số đệ tử hôm nay có một cuồng đồ tên Lâm Bắc Thần, đã giết đệ tử đạo chủng Thần Thủy Cung là Nam Cung sư đệ ở chợ đen dưới chân núi, hẳn chính là ngươi?"
Trong đám người, một người mặc bạch bào, mái tóc dài rối tung đi chân trần, hành vi phóng túng, ngồi trong bữa tiệc mà trái ôm phải ấp mỹ nhân, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.
“Vị này chính là Biên Ngọc Thụ Biên sư huynh của Thủy Kính Đạo, xếp hạng thứ chín trong bảng xếp hạng đại tân sinh Nhân tộc Thanh Vũ giới chúng ta...
Vũ Văn Tú Hiền mỉm cười giới thiệu cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Tên phế vật mà ngươi nói chính là Nam Cung Ngang Chí, không sai, là ta giết đấy"
“Nam Cung Ngang Chí xếp hạng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng đại tân sinh. Ngươi có thể giết hắn, ngược lại cũng có chút bản lãnh. Tuy nhiên, huyết mạch của ngươi, ha ha, Lâm sư đệ, đường tương lai không dễ đi đâu?
Biên Ngọc Thụ cười lạnh, mang theo ý khinh miệt.
Hôm nay, người có tư cách được mời xuất hiện trong Đăng Thiên Yến đều là truyền nhân đạo chủng mười một đại tông môn Nhân tộc, đối với tình huống cụ thể về huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng đều có nghe thấy, tất nhiên biết được huyết mạch nhìn như cực kỳ tôn quý này dưới đại thế thiên địa bây giờ chính là phế thể. Con đường phía trước đã bị cắt đứt, ngược lại ngay cả huyết mạch cấp thấp nhất cũng không bằng.
Liên tục hai câu nói đều nhằm vào Lâm Bắc Thần. Điều này khiến cho Lâm đại thiếu làm sao có thể nhẫn “Thì ra loại phế vật Nam Cung Ngang Chí có thể đứng vào võ bảng đại tân sinh, chậc chậc, xem ra cái bảng đó chẳng qua cũng như thế mà thôi"
Lâm Bắc Thần đáp trả ngay tại chỗ.
“Ngươi nói cái gì?"
“Đúng là khẩu khí cuồng vọng”
“Không biết mùi vị gì cả. Đám tân khách chung quanh đều quát lớn.
Bọn họ cũng có người có tên trên bảng xếp hạng đại tân sinh, một câu vừa rồi của Lâm Bắc Thần chẳng khác nào mắng bọn họ, khiến cho một đám thiên tài đạo chủng mắt cao hơn đầu phải phẫn nộ.
Lâm Bắc Thần chỉ mỉm cười.
Tối nay hắn đến đây chỉ là bồi Tiêu Bính Cam đến xem náo nhiệt, giải sầu mà thôi.
Đám người gọi là truyền nhân đạo chủng đại tông môn Nhân tộc có lẽ ưu tú thật nhưng trong mắt hắn, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám gà đất chó sành.
Nể mặt bọn họ thì có thể xưng huynh gọi đệ.
Nếu không nể mặt, tất cả chỉ là một đám rác rưởi. Đương nhiên ngoại trừ Vũ Văn Tú Hiền. Người này, Lâm Bắc Thần cảm thấy không đơn giản.
“Ngươi hãy xin lỗi lời nói vừa nãy của ngươi ngay lập tức.
Biên Ngọc Thụ đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mang theo ý hùng hổ dọa người, ngăn trước mặt Lâm Bắc Thần, trào phúng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tối nay, nếu không phải Tú Hiền sư huynh cố ý vun trồng ngươi, ngươi hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở Đăng Thiên Yến Lâm Bắc Thần nhịn không được cười rộ lên, thản nhiên nói: “Nếu ta không xin lỗi thì sao?”
“Thế gian sẽ mất đi một cái gọi là huyết mạch thể chí cao. Bên trong ánh mắt của Biên Ngọc Thụ dường như có kiếm mang phừng phực.
"Sai"
Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Ta thấy Thủy Kính Đạo sắp thiếu đi một truyền nhân đạo chủng thì có"
1308 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận