Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2544: Về nhà

Bữa tiệc kết thúc, Lâm Bắc Thần ngà ngà say.
Hắn vẫn khách sáo đưa ba ông cháu Trần đại sư đến biệt viện, rồi lại hứa hẹn dùng các loại thảo dược, đạt thành thỏa thuận luyện đan mới.
“Đại sư, ta có một vị bằng hữu, yêu đan như mạng, vì luyện đan mà không ăn không uống, đáng tiếc vẫn chưa gặp được danh sư, mong mời được đại sư chỉ điểm một hai. Không biết đại sư có thể nhận đệ tử ký danh này hay không?"
Lâm Bắc Thần nhớ đến người bán dã dược An Mộ Hi vẫn chưa được phục sinh, có lòng muốn trải đường sẵn cho hăn.
Con hàng này hồi lúc còn ở Đông Đạo Trấn Châu đã biểu lộ rõ đam mê cuồng nhiệt trồng cỏ phối thuốc, cũng rất có thiên phú. Chờ khi hắn sống lại mang đến thế giới Hồng Hoang, theo Trần đại sư học luyện đan, có lẽ sẽ vui mừng vô cùng. Đến lúc đó “Đội quân Kiếm Tiên”
của ta sẽ có luyện đan sư riêng của mình, chả sung sướng quá thay?
Lâm Bắc Thần có một thói quen. Thích dụ dỗ “người cũ”.
Nhất là kiểu người đến từ thời đại Vân Mộng thành như An Mộ Hi cùng dốc sức, tất nhiên phát triển càng cao càng tốt.
“Từ mười hai năm trước lão phu đã không còn nhận đồ đệ nữa rồi.
Trần Bì Dương nở nụ cười, nhưng rồi thái độ lại đắn đo đôi chút, nói: “Nhưng nếu Nhiếp chính vương đã mở miệng vàng, vậy ta phá lệ một lần cũng có làm sao? Vương gia có thể đưa vị bằng hữu kia của ngài đến bất cứ lúc nào, lão phu nhất định sẽ dốc sức chỉ dạy.
Lâm Bắc Thần nghe thế thì rất vui sướng, cảm thấy có sĩ diện vô cùng. Thấy chưa?
Người khác mở miệng là không đồng ý, bản soái đây mới mở miệng liền không thành vấn đề nữa.
Chuyện này gọi là gì nhỉ?
Chuyện này gọi là đạo lý đối nhân xử thế đấy.
Toại đại hoan nhi tán.
Trần đại sư nhìn theo bóng lưng của đám người Lâm Bắc Thần, thở dài một hơi.
Tại sao lại phá lệ?
Đâu ra chuyện nể mặt nể mũi gì, thật ra chẳng phải do cô cháu gái ngu ngốc kiêu ngạo của mình hay sao.
Dĩ nhiên không phải vì chút chuyện thiếu nữ hoài xuân nhỏ nhặt kia mà là vì an nguy của chính nàng. Tinh vực Tử Vi nhất định sẽ đại loạn, khói lửa chiến tranh không thể nào tránh khỏi được. Ổ chim bị phá, trứng chẳng được yên.
Đến cả hoàng tộc Đao thị có được bảo toàn hay không còn chẳng một ai biết trước được.
Mà luyện đan sư như hắn đây, mặc dù có chút danh mỏng, nhưng muốn bảo vệ an toàn cho người nhà của mình cũng sẽ vô cùng khó khăn... Nhất là cô cháu gái dung mạo tuyệt trần, một khi bị Ma giáo và thú nhân da xanh dâm dật để mắt tới, hậu quả khó mà lường được.
Trần Bì Dương nhìn ra được, “đoàn hỏa”
của Lâm Bắc Thần không hề đơn giản.
Đến cả tân vương Đao Kiếm Tiếu cũng là một thành viên trong đó. Hơn nữa còn chưa được tính là thành viên cốt lõi.
Nếu có thể móc nối được với đường dây này, vậy thì tương lai sau này có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nên lúc này hắn mới phá lệ nhận đồ đệ.
Hơn nữa hắn còn phải càng tận tâm hơn mới được.
“Đi thôi, đi xem thương thế của hai vị Phong Hướng Bắc và Tần Mặc Ngôn nào.
Hắn dẫn theo cháu trai cháu gái đi chữa thương cho hai người còn đang hôn mê.
Theo như hắn biết, hai người này cũng là người mà Lâm Bắc Thần cực kỳ xem trọng và quan tâm.
“Chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Bắc Thần nhìn mọi người.
Vương Trung, Tiêu Bính Cam, Tiểu Long Nữ và Lăng Thần đồng loạt gật đầu.
“Vậy... lên đường thôi.
Lâm Bắc Thần chuyển vận công pháp, thúc giục Lĩnh Vực Chi Lực của mình.
Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.
Đám người biến mất ngay tại chỗ.
Nháy mắt ngay sau đó, bọn họ xuất hiện cùng lúc tại Vân Mộng thành ở Đông Đạo Trấn Châu. Bầu trời trong xanh.
Mây bay trắng muốt.
Không khí trong lành, chỉ số PM2.5 là 0.
Trên đường phố người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ không có người bị thương trong cuộc đại chiến khi trước nữa, khi lực lượng của phong ấn tan đi, bọn hắn không cần đến Hồi Hồn đan cũng có thể tỉnh táo trở lại trong nháy mắt.
Khoảng thời gian vừa qua, dưới sự quản lý của đám người Thôi Hiệu và Lăng Quân Huyền, người dân bình thường cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, và cũng chấp nhận hiện thực, bắt đầu cố gắng cho cuộc sống mới.
Điều này khiến Vân Mộng thành trở nên náo nhiệt phồn hoa. Năm tháng cứ như chưa từng trôi qua. Tất cả đều như thể tốt đẹp hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lăng Thần bụm miệng, lập tức rưng rưng chực khóc.
Đây là nơi nàng lớn lên, là cố hương mà nàng đã nhớ mong mơ về vô số lần sau khi đến thế giới Hồng Hoang. Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng trong lúc sinh thời còn có thể quay trở lại nơi này. Tiêu Bính Cam cũng ngây ngẩn cả người.
Trên gương mặt ngơ ngác cũng hiện ra cảm xúc phức tạp, cuối cùng nhìn về phía Tiêu phủ.
Tiểu Long Nữ không có tình cảm quá sâu sắc đối với Vân Mộng thành, nhưng được một lần nữa cảm nhận khí tức đại lục Đông Đạo Trấn Châu, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Vương Trung cũng không nhịn được xúc động thốt lên: “Dường như đã qua mấy kiếp rồi.
“Thần ca ca, đây không phải là mơ chứ?"
Lăng Thần nhìn về phía Lâm Bắc Thần: “Nơi này chắc không phải trận pháp hay huyễn trận gì ngươi kiến tạo nên đấy chứ?"
“Đi xem thử là biết mà"
Lâm Bắc Thần nở nụ cười: “Bên trong Lăng phủ có người đang chờ ngươi đấy"
Lăng Thần giật mình, chợt hóa thành một luồng sáng, không chờ nổi mà bay về phía Lăng phủ.
“Ta cũng phải về thăm nhà xem sao"
Tiêu Bính Cam phi nước đại về hướng Tiêu phủ, hắn muốn gặp nương của hắn.
“Lão nô cũng muốn đi thăm học viện sơ cấp đệ tam tỉnh lập, đi thăm trúc viện nữa. Vương Trung nói: “Đó là nơi vui vẻ nhất, mang ý nghĩ to lớn trong cuộc đời này của lão nô, để lão nô rốt cuộc nhìn thấy được một tia sáng và hy vọng"
1243 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận