Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1424: Thanh ngân thương trong tay

Trong mật thất, một mùi hôi thối cay mũi từ bên trong bốc ra.
Trên mặt đất có một tầng thi dịch màu đen nhầy nhụa.
Một bộ xương khô đã thối rữa một nửa, ngồi trên bồ đoàn ở trung tâm mật thất, đại khái có thể nhìn ra là hình người, nhưng xương tứ chi vô cùng tráng kiện, có móng vuốt, còn có xương đuôi rất dài. . . . . .
Thịt trên người thối rữa thành màu đen. Tử khí tràn ngập cả mật thất.
"Oẹ. . . . . ."
Mấy chiến sĩ bộ tộc Bạch Nguyệt đứng ở cửa mật thất bị mùi hôi tanh này làm cho suýt thì nôn ra.
"Chết rồi?"
Bạch Hải Triều không khỏi ngây người.
"Không sai, chính là hắn, đây là thi thể của Kim Tông Trạch, đuôi rồng của hắn bị chặt đứt mất một nửa. . . . . ." Bạch Sơn Nhạc bịt mũi đến gần tỉ mỉ quan sát, cuối cùng đưa ra kết luận.
Kim Tông Trạch là tộc trưởng bộ tộc Tích Dịch Long Nhân, tu vi cao thâm, đồng thời cũng là đối tượng trọng yếu mà bộ tộc Bạch Nguyệt chú ý đến, đương nhiên cũng biết rõ đặc điểm nhận dạng của hắn.
Những trưởng lão khác của bộ tộc Bạch Nguyệt cũng tiến tới quan sát, cuối cùng cũng đưa ra kết luận giống với Bạch Sơn Nhạc.Trong nháy mắt, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Không ai ngờ được rằng kẻ bị cho là đại địch Kim Tông Trạch, vậy mà đã chết ở trong mật thất. Đường đường là cường giả Thiên nhân cấp năm, thế nhưng vô thanh vô tức chết đi, hơn nữa ngay cả thân thể đều đã thối rữa.
"Chuyện này không bình thường."
Lâm Bắc Thần cách từ xa nhìn vài lượt, nói: " Cường giả Thiên nhân cảnh cho dù chết cũng không thể trong thời gian ngắn thối rữa thành một bãi chất lỏng thịt xương lẫn lộn như thế này đi?"
"Bạch vu y, làm phiền ngài kiểm tra một chút."
Tù trưởng Bạch Hải Triều nói.
Một người dáng người thấp bé, đội chiếc mũ da thú, áo choàng da xám, sau lưng mang một chiếc giỏ tre, những chai lọ bên trong tỏa ra mùi thuốc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hình răng thú, tiến vào bên trong mật thất.
Một lát sau.
"Trúng độc mà chết."
Vu y này từ trong mật thất đi ra, mái tóc dài lộn xộn màu đen che khuất gương mặt, nhìn không rõ diện mạo của hắn, nhưng giọng nói trầm bổng giống như chuông đồng, chắc như đinh đóng cột nói: "Hơn nữa còn là trúng kỳ độc của bộ tộc Lục Bì Ma Nhân."
"Cái gì?"
"Đây là có chuyện gì?"
"Hóa ra là như vậy. . . . . ."
Một lời này khiến trong lòng mọi người không khỏi dậy sóng.
Đám cường giả cùng trưởng lão bộ tộc Bạch Nguyệt, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Bộ tộc Tích Dịch Long Nhân cũng là một trong ba đại chủng tộc thông minh nhất ở Bạch Nguyệt giới, cao thủ nhiều như mây, cường giả xuất hiện không ngừng, thực sự mà nói, thực lực đã vượt xa bộ tộc Bạch Nguyệt, cũng vượt qua bộ tộc Lục Bì Ma Nhân.
Kết quả tộc trưởng Long Nhân tộc lại bị bộ tộc Lục Bì Ma Nhân hạ độc ở trong mật thất sâm nghiêm được bảo vệ canh trừng nghiêm ngặt, bỏ mạng lặng lẽ không một tiếng động? Làm thế nào làm được như vậy?
Nhớ cảnh đám người đại trưởng lão Kim Ngột Thuật trước khi chết, còn không cam tâm mà hết lên, đặt mọi hy vọng cuối cùng của mình trên người tộc trưởng Kim Tông Trạch, cho thấy bọn hắn không hề biết chuyện này.
Càng nghĩ càng đáng sợ.
"Chết rồi cũng tốt."
Tù trưởng Bạch Hải Triều thật sự cũng không quá để ý, nói: "Chúng ta đỡ một phen công phu, mọi người lập tức đi kiểm kê vật phẩm trong thành, bắt giết cá lọt lưới, sau đó nghỉ hai canh giờ, chúng ta xốc lại tinh thần tiếp tục tiến công bộ tộc Lục Bì Ma Nhân."
"Rõ"
"Tuân mệnh."
Các chiến sĩ Bạch Nguyệt lập tức phân nhóm bắt đầu giăng lưới lục soát cả Cổ thành bộ tộc Tích Dịch Long Nhân.
Lâm Bắc Thần không chút do dự tham gia cùng họ.
Càn quét hiện trường quy mô lớn như thế này sao có thể thiếu Lâm đại thiếu “Không yêu tiền tài” được cơ chứ?
Trong thành lại nổ ra một vài trận chiến đấu nhỏ.
Một số ít chiến sĩ Long Nhân tộc trốn thoát, cuối cùng vẫn bị phát hiện, tuyệt vọng chống lại, đáng tiếc không làm nên kỳ tích gì, kết quả tất cả đều ngã xuống, máu chảy thành sông.
Giữa thành một ngọn lửa lớn bùng lên. Những chiến sĩ Long Nhân tộc đã chết đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa đó.
Sau một nén nhang.
Lâm Bắc Thần vẻ mặt chán nản quay trở lại quảng trường Long Nhân thần điện.
Đám cẩu Long Nhân tộc này thật sự quá nghèo.
Không có huyền thạch hay thần binh trong kho thì cũng thôi đi, đã vậy ngay cả vàng bạc châu báu cũng không có, thật quá đáng.
Không phải nói mấy tên Long tử đều thích những thứ đồ “lấp lánh” phát sáng hay sao?
Truyện cổ tích đều là lừa gạt mỹ nam!
Trong phút chốc, trận chiến càn quét cuối cùng cũng kết thúc. Đám cường giả bộ tộc Bạch Nguyệt một lần nữa tụ tập ở trên quảng trường. Đa số mọi người đang tranh thủ từng phút từng giây khôi phục thực lực.
Về phần chiến lợi phẩm?
Đại đa số đều là một ít thảo dược, da thú, xương thú các loại. Bạch Nguyệt giới thực sự quá cằn cỗi, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng. Huống chi bộ tộc Tích Dịch Long Nhân không có thứ giống Thúy quả.Tù trưởng Bạch Hải Triều cố ý chia cho Lâm Bắc Thần một ít thảo dược. "Cũng được."
Lâm Bắc Thần miễn cưỡng nhận lấy. Dù sao kẻ trộm trước nay không bao giờ chê thứ gì mà.
"Đúng rồi, thanh Long Nha Thần Thương, giá trị không tầm thường, nghe đồn nó được tạo ra từ một chiếc răng của thần rơi xuống từ miệng của Long Thần, vị thần mà bộ tộc Tích Dịch Long Nhân thờ phụng, sức mạnh vô song, có uy lực giết thần, mời Lâm đại thiếu nhận lấy nó."
Tù trưởng Bạch Hải Triều cầm tiêu thương màu bạc trong tay viết chữ trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận