Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2336: Ai động, người đó chết

“Ngươi muốn làm gì?
“Ngươi muốn làm gì?
Hoắc Hàn Sơn biến sắc.
Hắn cảm nhận được sự việc không phát triển theo ý của hắn.
Cường giả Lãnh chúa thập ngũ giai, lực sinh mệnh ương ngạnh vô cùng. Cho dù tứ chi Hoắc Hàn Sơn không trọn vẹn, mất máu rất nhiều nhưng vẫn tỉnh táo như cũ.
“Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng”
Khóe miệng Lâm Bắc Thần nhếch lên nụ cười tàn nhẫn. Nói xong, hắn quay người đến bên cạnh Tần chủ tế. Trong lúc nhìn đại đại lão bà, Lâm đại thiếu liền nở nụ cười ấm áp, giống như học sinh cấp ba vừa mới học xong, ôn nhu nói: “Máu đen làm ô nhiễm không khí, nơi này không quá sạch sẽ, người về phòng trước đi"
“Ta ở lại với người"
Tần chủ tế bình tĩnh từ chối rời đi.
Thư ký riêng Dịch Thư Nam đột nhiên ngày người.
Nàng phát hiện, Lâm Bắc Thần đang đằng đằng sát khí như cuồng ma, khi nhìn Tần chủ tế, đột nhiên trở nên ôn nhu giống như ánh nắng xuân đầu tháng ba. Nụ cười đó như một luồng sấm sét đánh vào trái tim của nàng, khiến cho cả người nàng trong nháy mắt giống như bị hòa tan.
Nụ cười của hắn thật dễ nhìn.
Người kia cũng rất đẹp.
Khi hắn đứng cùng với Tần chủ tế, tựa như một bức họa khiến người ta say mê.
Dịch Thư Nam đột nhiên hâm mộ Tần chủ tế.
Nếu trên thế giới này cũng có một nam nhân anh tuấn mà ôn nhu, có thể vì mình mà giận dữ rút kiếm, không tiếc đối kháng với quân bộ và gia tộc, nàng sẽ như thế nào?
Nàng sẽ khóc vì hắn, sẽ cười vì hắn, cùng hắn quấn quýt, si mê cả đời. Sẽ khó mà thoát khỏi bàn tay của hắn.
Lâm Bắc Thần quay người bước vào phòng, lấy ra hai cái ghế, một cái bàn bày ở hành lang. Hắn ngồi một cái, Tần chủ tế ngồi một cái, đại mã kim đao. Sau đó, hắn đốt một nén nhang trên bàn.
Nói một nén nhang thì sẽ là một nén nhang.
Hắn sẽ kiên nhẫn chờ.
Chờ “người câu cá”
đến.
Tách tách.
Máu tươi từ trong chi gãy của Hoắc Hàn Sơn như đáy nước rơi xuống bên trong vũng máu dưới cánh cửa, tạo thành từng tầng gợn sóng.
Hành lang vốn hỗn loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng.
Hoàng Hải Uy bị trọng thương đứng bên cạnh, một câu cũng không dám nói.
Đột nhiên.
Tiếng bước chân truyền đến.
Người phản ứng đầu tiên nhất chính là hộ vệ bảo an Đại Phong lâu.
Chưởng quỹ tầng lầu Doãn Tam Bưu thất kinh mang theo người vọt đến hành lang. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta gần như ngạt thở.
Anh hùng Nhân tộc Hoắc Hàn Sơn, tham mưu cấp ba quân bộ Chân Như Ý đều bị đình trên tường, không thể động đậy. Một vị tham mưu cấp ba khác là Hoàng Hải Uy sắc mặt trắng bệch đang dựa vào tường. Xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cái này."
Doãn Tam Bưu cười khổ nhìn Lâm Bắc Thần: “Lâm đại nhân, cớ sao ngài lại tức giận chứ? Chi bằng bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Có ai không, mau đỡ Hoắc đại nhân xuống"
Hộ vệ bảo an Đại Phong lâu sau lưng lập tức tiến lên. Vù. Một luồng kiếm quang phá không mà ra. Tay của một hộ vệ bảo an vừa chạm vào người Hoắc Hàn Sơn lập tức bị cắt đứt, máu từ vết thương bắn ra, bị dọa đến lập tức lui lại.
“Ai động, người đó chết”
Sắc mặt Lâm Bắc Thần lạnh như băng.
Trong lòng Doãn Tam Bưu run lên, vội cười làm lành: “Lâm đại nhân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chúng ta có thể..”
“Không thể Lâm Bắc Thần từ chối: “Ngươi biết ta?”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân đã nghe qua chiến tích của đại nhân. Trong tinh không, ngài đã từng chém giết Ma tộc bao gồm Si Tâm trưởng lão trong tam danh trưởng lão, mười một đàn chủ, hơn ba mươi hộ pháp, lại còn giết chết Hoàng Kim Sư Tử Kim Ngột Thuật của Sóc Phong giới và tứ đại tù trưởng dưới trướng."
Doãn Tam Bưu tận lực khen tặng, muốn hóa giải cục diện.
“Nếu người đã biết chiến kỹ của ta, vậy người nên cân nhắc một chút có nên làm trái ý của ta hay không?"
Lâm Bắc Thần một tay chống gối, thản nhiên nói: “Ai dám cứu hắn, người đó chính là đại địch sinh tử của ta. Đối với địch nhân, ta chưa từng lưu tình..."
Biểu hiện Doãn Tam Bưu ngưng lại.
Lâm Bắc Thần nhìn Doãn Tam Bưu: “Nếu không tin, ngươi có thể thử một chút, nhưng đừng trách là ta không nói trước"
Doãn Tam Bưu chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ đuôi xương cụt xuất hiện, thuận theo xương sống bay thẳng Thiên Linh Cái, gần như muốn nổ bay sọ não của ông ta. Nhất là khi bị ánh mắt của Lâm Bắc Thần tiếp cận, chẳng khác nào dao gác vào tim, khiến cho ông ta có một cảm giác áp bách đến ngạt thở.
“Lui lại, tất cả đều lui lại”
Ông ta sợ hãi, liên tục khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ lui về phía sau. Lúc này, thư ký riêng Dịch Thư Nam không nhịn được, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Tần chủ tế: “Tần tỷ tỷ, ngươi có thể khuyên Lâm đại nhân một chút được hay không? Chuyện này tiếp tục náo loạn, sẽ không cách nào kết thúc, đối với hắn cũng không có lợi gì? Tần chủ tế nhìn ánh mắt lo lắng của nữ thư ký trẻ tuổi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có nam nhân nào yêu mến chưa?"
Dịch Thư Nam khẽ giật mình, trong đầu vô thức hiện lên một hình ảnh thanh mai trúc mã, gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp hiện lên sự ngượng ngùng: “Có”. Nàng không biết vì sao Tần chủ tế lại hỏi như vậy. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông của Tần chủ tế nở nụ cười ôn nhu: “Vậy tỷ tỷ nói cho ngươi biết hai chuyện”
“Chuyện thứ nhất, nếu đã lựa chọn, vậy thì người hãy vĩnh viễn tin vào nam nhân của người"
Nàng dừng lại một chút, nhìn vào mắt Dịch Thư Nam rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai, khi người người thích vì bảo vệ người mà giận dữ rút kiếm, hãy ủng hộ hắn, đừng tự cho là lấy đại cục làm trọng mà ngăn cản hắn. Bởi vì đó chính là sự kiêu ngạo và tôn nghiêm lớn nhất của người đàn ông"
1276 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận