Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2145: Thiên công tử

Đông Đạo Chân Châu.
Đệ nhất cao phong đại lục.
Bên trong thần điện trung tâm, ca múa không dứt. Một yến hội đang được cử hành.
Ngồi ở vị trí chủ vị là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Dung mạo của hắn xấu xí, mái tóc dài màu chàm chiếm hết gần nửa gương mặt ưng, da thịt trên mặt mấp mô y như vỏ ngoài mặt trăng, râu quai nón cũng màu chàm, mắt nhỏ như hạt đậu xanh, tướng mạo đặc biệt xấu.
Người bình thường xấu cũng không đến mức giống như hắn.
Điều đáng nhắc đến là, bên dưới mắt của gã thiếu niên xấu xí này còn có quầng thâm nhàn nhạt, chứng tỏ một cơ thể bị tửu sắc móc rỗng. Hai người mặc áo bào màu đen một trái một phải đứng sau lưng gã thiếu niên xấu xí.
Bên trái là một lão tóc bạc thân hình cao gầy. Cơ bắp người này căng lên như đao tước búa chặt, muốn phá rách áo bào đen. Cho dù đứng im bất động, tia sáng xung quanh cơ thể ông ta cũng có chút vặn vẹo, dường như bị một sức mạnh nào đó ảnh hưởng.
Bên phải là một người lùn cao khoảng một mét ba. Dáng người lùn thấp bé nhưng lại có gương mặt của người trưởng thành. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, gương mặt kia anh tuấn cực kỳ. Đáng tiếc, chiều cao quá thấp khiến cho sự anh tuấn của hắn tràn đầy khuyết điểm. Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy sẽ cảm thấy tiếc hận. Nếu cơ thể của hắn bình thường, hắn có lẽ sẽ là một mỹ nam tử tuyệt thế.
Hai người này chính là hộ vệ của gã thiếu niên xấu xí.
Bọn họ đứng sau lưng gã thiếu niên, mang đến cho người ta ảo giác bọn họ không thuộc về thế giới này.
Lão giả cơ bắp tóc bạc từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt, còn ánh mắt của nam tử lùn giống như chuột, cứ xoay tròn đánh giá chung quanh.
“Ha ha, không nghĩ đến nơi giống hang chuột như thế này cũng có niềm vui thú khác"
Gã thiếu niên xấu xí bưng chén rượu được chế tác từ thần thạch lên, nhấp loại rượu mà thần linh bình thường không uống được, uống một nửa đổ một nửa, hàm râu quai nón màu chàm ướt đẫm rượu. Xấu xí mà thô lỗ. Hai thiếu nữ tuổi trẻ mỹ lệ mặc khinh sam màu nhạt, da thịt trắng nõn, thiên kiều bá mị ngồi hai bên ôm lấy cánh tay gã thiếu niên xấu xí, cẩn thận hầu hạ. Trên trán của hai thiếu nữ có khí tức thần thánh, là hai nữ thần linh.
Hai người này vốn là tồn tại cấp thần ma khiến cho người ta phải sợ hãi ở Đông Đạo Chân Châu, bây giờ lại cẩn thận hầu hạ một gã thiếu niên xấu xí.
Móng vuốt của gã thiếu niên càng không ngừng nhào nặn trên bộ vị quan trọng của hai nữ thần linh, không coi ai ra gì, tràn ngập khí tức con nhà giàu mới nổi.
Mặt hàng này, khí chất này, so với hoàn khố cấp thấp nhất cũng không bằng. Nếu là ngày xưa, loại người đó hoàn toàn không có tư cách xuất hiện trong trường hợp này.
Những yến hội lúc này lại lấy hắn làm trung tâm.
Chẳng những hai nữ thần linh ủy khúc cầu toàn mặc cho hắn khinh bạc, ngay cả Chúng Thần Chi Phụ chuyển sinh thành Vệ Danh Thần cũng chỉ ngồi phía dưới tay phải, không ngừng nâng chén mời rượu, nói lời khen tặng.
“Thiên công tử hài lòng là tốt rồi"
Vệ Danh Thần nheo mắt mời rượu, cung kính nói: “Dựa theo yêu cầu của công tử, ta đã chuẩn bị xong ma trận trận nhãn ở các nơi trên đại lục. Nữ tử thể chất đặc biệt mà công tử cần cũng đã vơ vét đầy đủ. Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, kế hoạch của chúng ta có thể khởi động”
“Ha ha, tên dân đen như người làm vương trong động chuột này không tốt sao? Tại sao lại muốn trở về? Rời khỏi nơi này, tất cả những thứ mà người có sẽ tan thành mây khói. Ngươi vẫn như cũ trở thành một dân đen kiếm ăn trong vũng bùn mà thôi.”
Gã thiếu niên xấu xí nhìn cũng không thèm nhìn Vệ Danh Thần, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường. Cảnh tượng này, nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ rớt tròng mắt mất thôi. Chúng Thần Chi Phụ cao cao tại thượng lại bị gọi là dân đen?
Nhưng Vệ Danh Thần chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm khiêm cung: “Quyền thế, tài phú, mỹ nhân và mỹ vị, tiểu nhân đều đã hưởng dụng qua, tẻ nhạt vô vị. Tuổi tác càng cao, ta lại càng tưởng niệm cố hương, muốn quay về thăm một chút”
“Huống chi, chỉ cần Thiên công tử nguyện ý chiếu cố tiểu nhân một hai, khi trở về, tiểu nhân cũng có thể thoát khỏi tiện tịch.”
Nói đến đây, Vệ Danh Thần cung kính đứng dậy mời rượu, sau đó quay người vỗ tay. Vũ cơ trong đại điện chậm rãi lui ra.
Một thiếu nữ mặc trang phục kiếm sĩ màu trắng, chân trắng trần trụi chậm rãi bước vào.
Ngũ quan của nàng tinh xảo như vẽ, lông mày rậm màu đen như kiếm, tư thái cao gầy, trước sau lồi lõm, eo nhỏ chân dài, mái tóc dài màu đen cột cao sau đầu, ánh mắt đẹp mang theo một sự quật cường, trên trán còn có khí khái hào hùng bừng bừng.
“Sao?"
Thiên công tử ném chén rượu trong tay, thô lỗ đẩy hai nữ thần linh trái phải ra, đứng lên nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.
Tròng mắt của hắn sáng lên ánh sáng màu chàm kỳ lạ, giống như đang thi triển đồng thuật nào đó, một lần nữa đánh giá thiếu nữ mặc trang phục kiếm sĩ màu trắng.
“Không tệ, không tệ”
Gương mặt gã thiếu niên xấu xí hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng, hài lòng nói: “Nguyên âm không thiếu, khí tức thuần khiết, mặc dù huyết mạch yếu ớt nhưng lại là Phệ Tinh Ma Thể chân chính. Càng khó hơn chính là trên người nàng ta còn dính khí vận. Rất tốt, cực kỳ tốt"
Vệ Danh Thần thở phào một hơi.
Chỉ cần tên sát tinh này hài lòng, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm.
“Ngươi đã nghiệm chứng qua ngày sinh tháng để chưa?"
Ánh sáng màu lam yêu dị trong mắt gã thiếu niên xấu xí tan đi, hắn tiếp tục hỏi: “Không còn ràng buộc nhân quả nào khác ở thế giới này chứ?”
Vệ Danh Thần đáp: “Công tử yên tâm, tất cả ràng buộc đều đã bị nàng ta chính tay chặt đứt”
“Vậy thì tốt”.
Gã thiếu niên xấu xí gật đầu: “Ngươi đi chuẩn bị đi, một canh giờ sau sẽ mở ra tất cả trận pháp ma trận. Khi luyện hóa còn cần một chút thời gian, chúng ta tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng"
Vệ Danh Thần chắp tay nói: “Vâng, tiểu nhân đi làm ngay”
Hắn quay người bước ra ngoài đại điện.
1229 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận