Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2290: Lâm Bắc Thần lật bàn rồi

Phát hiện này khiến Lâm Bắc Thần phải bất ngờ.
Tóc biến thành màu tím, đây chẳng phải là một trong các dấu hiệu của Ma tộc hay sao? Chờ đã, mắt của mình sẽ không Hắn vội vàng triệu hồi điện thoại ra, mở camera trước, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta muốn ngạt thở trên màn hình, đôi mắt vẫn mang màu sắc bình thường của con người. Đến lúc này hắn mới bình tâm trở lại.
quay về phải nhuộm tóc lại thôi. Hắn cất điện thoại vào.
Xem ra lúc Vào lúc này, tiếng hoan hô ở bên hướng Thần Bút Đoạn Phong càng trở nên vang dội hơn. Trận chiến này đúng là rất hả hê.
Rõ ràng là nghiền ép.
Một trận chiến tốc độ còn chưa kịp chuẩn bị đã bị giết chết ngay tắp lự. Sảng khoái cực kỳ.
Rất nhiều trưởng lão thế hệ trước, thậm chí là chưởng môn từ các đại tông môn đều cười tươi như mấy đứa con nít mấy trăm tuổi, nhảy cẫng hoan hô, vui đến bật khóc, vung tay hò hét, cũng không biết là bản thân đang gào thét cái gì nữa, làn sóng âm thanh ở bên cạnh bị nhấn chìm không còn nghe rõ nữa...
Đám võ giả thế hệ trẻ Nhân tộc còn hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Bọn họ biết, chỉ trong nháy mắt đó, thần tượng Võ đạo mới của Nhân tộc Thanh Vũ giới đã xuất hiện rồi. Trong tiếng hô vang đinh tai nhức óc, Kiếm Thánh Nhân tộc Liễu Vô Ngôn dáng người tiều tụy đang dồn tu vi toàn thân hoàn toàn dồn hết vào trong cơ thể Tiêu Bính Cam.
Bàn tay của lão đã khô đét lại như chân chim, chậm rãi rút tay khỏi trán của Tiêu Bính Cam.
Khó khăn quay đầu trở lại.
Làn da trên cần cổ đã khô lại như lớp da bằng đá xuất hiện vết nứt.
Lão vẫn quật cường dùng hết lực lượng cuối cùng của mình như trước, cố gắng quay đầu trở lại, nhìn về phía chiến trường Đoạn Phong.
Lão Kiếm Thánh cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh chiến thắng của Lâm Bắc Thần, trong đôi mắt đục ngầu khô khốc lộ ra ý cười vui sướng cuối cùng trong sinh mệnh.
Có người kế tục rồi. Thanh Vũ giới vẫn còn hy vọng.
Tốt thật đấy.
May mà ngày đó đến đại trạch Vân mộng, gặp được một thiếu niên như thế. Rắc rắc.
Thớ thịt trên cổ nứt toác, trông như đất đá khô cằn.
Nụ cười trên gương mặt còn chưa tắt, chút năng lượng cuối cùng trong sinh mệnh của Liễu Vô Ngôn cạn hết, cơ thể khô cạn hóa thành cát, sau khi vết rạn nứt lan rộng, phịch một tiếng, cuối cùng hoàn toàn hóa thành cát đổ sụp xuống...
Chỗ đất ban đầu chỉ còn lưu lại một đống cát.
Cùng lúc đó. Các đại Nhân tộc trong thành trì Thanh Vũ giới vốn đang chìm trong sợ hãi tuyệt vọng khóc than run lẩy bẩy cũng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình chiếu.
Hình ảnh trên màn hình, thiếu niên mặc giáp màu trắng, anh tuấn như yêu, nhưng lại to lớn vững chãi như thần sơn.
Cơ thể của hắn không được tính là quá cao lớn, cũng không quá khôi ngô.
Nhưng vào giờ phút này, trong lòng của ngàn vạn con dân Nhân tộc thì hắn lại khôi ngô, cao lớn tựa như cây cột chống trời, nguy nga sừng sững, xé toác, chống đỡ trước hắc ám, để lại trên thế giới này một tia ánh sáng cuối cùng.
“Nhớ kỹ, con à, hắn là tân vương của chúng ta”
“Nương, chúng ta được cứu rồi sao?”
“Nương không biết nữa, nhưng vẫn có người còn đang chiến đấu vì chúng ta."
“Nếu như chúng ta vẫn còn hy vọng sống, đó chính là chiến thắng mà hắn giành được cho chúng ta. Các ngươi nhất định phải nhớ thật rõ gương mặt của hắn.."
“Ta nhớ rồi, dáng vẻ của hắn thật dễ nhìn....
Dãy núi Vân Quyển.
Giọng nói của Nghịch Kình Vương quanh quẩn trên bầu trời dãy núi Vân Quyển.
“Cuộc chiến thứ tư, Nhân tộc thắng... Mời Lâm Bắc Thần của Nhân tộc rời trận. Tiếp theo trận chiến Đoạt Thiên, dựa theo quy tắc, Nhân tộc điều động các ứng cử viên trước...
Nghịch Kình Vương thận trọng đảm nhiệm vị trí người chủ trì.
Hắn có tư cách này, có thực lực như thế.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại không rời khỏi chiến trường Đoạn Phong. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Ma cung.
“Kết thúc rồi."
Lâm Bắc Thần đột nhiên nở nụ cười.
Hắn bộp lấy máu tươi từ tên sứ giả Ma tộc, vuốt lên đầu tóc của mình, lập tức biến thành một mái tóc màu tím đẫm máu tươi, trông vừa điên cuồng lại quái dị. Dáng vẻ này trong mấy bộ phim truyền hình tuyệt đối là cái loại nhân vật phản diện cuồng giết chóc.
“Tất cả đều đã kết thúc rồi.
Lâm Bắc Thần cười lớn, nói: “Ta tuyên bố, trận chiến Đoạt Thiên đã kết thúc rồi.
Trong tiếng reo hò, sắc mặt của đám cường giả Nhân tộc khẽ giật nảy mình, trong chớp mắt đều lặng ngắt như tờ, nhìn về phía hắn.
Còn đám cường giả Ma tộc ở xung quanh cũng đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trận chiến Đoạt Thiên đã kết thúc? Tại sao chứ?
Đến cả người chủ trì Nghịch Kình Vương cũng không kịp phản ứng: “Lâm Bắc Thần, ý của ngươi là sao?”
Vừa nghe thấy hắn hỏi, Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời nở nụ cười điên cuồng.
“Há ha ha ha... Ta tuyên bố, ta không chơi nữa, ta muốn lật bàn rồi. Ha ha ha, từ giờ trở đi, kỳ hạn ba ngày, nếu không muốn diệt tộc thì Ma tộc hãy cút khỏi Thanh Vũ giới đi. Nếu không cũng đừng trách ta đại khai sát giới"
Khẩu khí của hắn quả thực rúng động không thôi. Xung quanh xôn xao cả lên.
“Cuồng vọng"
“Tên Nhân tộc này thật đáng chết"
“Giết hắn đi"
“Phá hỏng cuộc chiến Đoạt Thiên, tội không thể tha, dùng Ma khí trấn sát hắn.
Đám người Ma tộc nay vì cái chết của sứ giả Ma tộc mà kích động, phẫn nộ quá độ, lập tức giận không kiềm chế được, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần như kẻ thù giết cha, cảm xúc phẫn nộ dâng lên như núi lửa phun trào.
Cuộc chiến Đoạt Thiên vốn là cơ hội được sống mà bọn hắn bố thí cho Nhân tộc.
Tên Nhân tộc nhỏ bé này chắc là váng đầu rồi. Tự cho là mình thắng được một trận thì sắp nghịch thiên cơ à? Muốn chết sao. Bóng dáng Vũ Văn Tú Hiền cũng xuất hiện trên đỉnh Đoạn Phong.
Hắn đứng trên vách đá, mái tóc tím tung bay, khuôn mặt anh tuấn tà dị, quan sát chiến trường Đoạn Phong, thản nhiên nói: “Lâm huynh đệ, ta coi như câu nói vừa rồi của ngươi là lời mê sảng, không định tính toán gì với ngươi, mau lui ra đi. Nếu không, Nhân tộc Thanh Vũ giới sẽ bị hủy diệt.
Thị vệ Ma tộc là Thanh Ách và Tử Yểm đứng bên cạnh cũng nở nụ cười lạnh lẽo trên mặt, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
1320 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận