Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2157: Kiếm Tuyết Vô Danh

"Là lúc này rồi"
Ngón tay của Lão thần sư ở trong hư không, nhẹ nhàng nhấp một cái.
Một đạo lưu quang trận pháp kim sắc lấp lóe.
Nháy mắt sau đó, đệ tử Thanh Lôi mà ông ta yêu thương nhất, bị truyền tống đến bên cạnh.
"Sư phụ"
Thanh Lôi hiển nhiên cũng không kinh ngạc đối với chuyện này.
"An An thu xếp ổn rồi chứ?"
Chỉ khi trông thấy Thanh Lôi, trong mắt của lão thần sư mới có thể hiện lên một chút vẻ hiền từ.
"Hồi bẩm sư phụ, An An và Thiên Toàn, còn có ba mươi tư tiểu nữ hài khác bị cầm tù ở Quắc thần điện, đều đã dẫn tới nơi an toàn nhất"
Thanh Lôi cung kính nói.
Quắc Chủ Thần nghe vậy, lập tức biết rằng bé gái mà mình cầm tù nuôi dưỡng dùng để cung cấp máu âm vảy, đều đã được cứu đi rồi, trong lòng hắn càng nôn nóng thịnh nộ.
Nhưng hắn cũng không dám làm gì.
Bởi vì lão thần sư trọng thương, khí thế phát ra chẳng những không suy giảm chút nào, ngược lại là càng ngày càng thịnh, trực tiếp nhảy lên tới một cấp độ mà Quắc Chủ Thần không thể nào hiểu được.
Điều này khiến Quốc Chủ Thần có một loại cảm giác kinh hãi giống như có gai ở sau lưng.
Trực giác rõ ràng nói cho hắn biết, chỉ cần mình có chút di động thì sẽ nghênh đón một đòn huỷ diệt không chút lưu tình của lão thần sư. Lão thần sự thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Quốc Chủ Thần.
"Thời cơ đã đến". Ông ta hiền lành mà nhìn Thanh Lôi, nói: "Con và ta là sư đồ, ta tặng con một trận đại cơ duyên, sau này tạo nghệ của con sẽ mạnh hơn vô số lần so với vi sư.."
Nói xong, lòng bàn tay liền đẩy nhẹ. Ong ong ong.
Vĩnh Hằng Chi Luân xoay tròn di động, trôi về phía Thanh Lôi.
Quốc Chủ Thần nắm lấy thời cơ, trong khoảnh khắc mà Vĩnh Hằng Chi Luân rời khỏi lòng bàn tay của lão thần sư, cưỡng chế phóng ra thần lực, thúc giục Thần Vị chi lực của cự hổ hắc ám, hóa thành một đạo thiểm điện xông tới, ý đồ đoạt lại nó.
Tay áo bên trái của lão thần sự nhẹ nhàng nhất một cái.
Oanh!
Thần Vị pháp tướng của Cự hổ hắc ám ngay lập tức vỡ nát.
Quắc Chủ Thần bay ngược ra ngoài, nặng nề đập trên ngự toạ cao cao, máu tươi từ trong miệng mũi điên cuồng phun ra, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy bao nhiêu cái...
Hắn không thể nào tiếp nhận được kết quả như vậy.
Lão già này chỉ là thần thuật lợi hại mà thôi, tại sao lúc này cũng không thi thuật, lại bộc phát ra lực lượng cấp nghiền ép?
"Lôi Nhi à, lúc ấy sở dĩ vi sư cướp đoạt nhận người làm đồ đệ, ngoại trừ việc người trên phương diện trận pháp thuật sĩ có thiên phú tuyệt hảo ra, càng là bởi vì Vĩnh Hằng Chi Luân này vào thời điểm lần đầu tiên gặp được ngươi, đã phát ra ý thân cận... Vật này có duyên với người, phải để người sử dụng" Lão thần sư với vẻ mặt ôn hòa, nói: "Năm đó vị sư đã từng giúp đỡ một vị thiên kiêu, đáng tiếc... Bây giờ tưởng niệm sau cùng đặt ở trên người con."
"Sư phụ, con."
Thanh Lôi cảm động trong lòng.
Lão thần sư xua tay, nói: "Ta cưỡng chế phá chú, lấy ra Vĩnh Hằng Chi Luân từ trong cơ thể, thời gian không còn nhiều nữa, may mà những gì đã chuẩn bị trước đó đều đã phát huy được tác dụng, trải qua thời gian trăm năm, ta vẫn luôn âm thầm cải tạo trận pháp của Quốc thần điện, bây giờ nơi này là nơi an toàn nhất trong toàn bộ thần giới, con đã ở chỗ này, dựa theo pháp môn mà ta đã truyền thụ cho con trước đó, dung hợp Vĩnh Hằng Chi Luân, vi sư hộ pháp cho con."
Quắc Chủ Thần giờ mới hiểu được, vừa rồi tại sao bản thân không chịu nổi một đòn. Thì ra Quắc thần điện của mình sớm đã trở thành sân nhà của lão thần sư Vô Cữu. Từng ấy năm tới nay như vậy, bản thân lại chưa từng phát hiện chút nào. Thật ngu xuẩn. Hơn nữa thần điện của mình, ngược lại đã trở thành nơi an toàn nhất, đại cơ duyên mà lão thần sư tặng cho đồ đệ của mình... Cái này trào phúng biết bao.
Hắn triệt để phá phòng, ói ra ba lít máu ngay tại chỗ.
Còn Thanh Lôi thì theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển bí thuật mà lão thần sư đã truyền thụ cho trước đó, dẫn đạo khí cơ thần lực trong cơ thể. Vĩnh Hằng Chi Luân kia vốn dĩ giống như tiểu nữ hài nũng nịu rúc vào bên cạnh Thanh Lôi, lúc này thân cận chi ý mà Thanh Lôi phóng ra, lập tức hóa thành một vòng ngân quang, nhập vào giữa mi tâm của Thanh Lôi! Thân thể của Thanh Lôi, trong nháy mắt thần hoa đại tác.
Nhìn thấy cảnh này, Quốc Chủ Thần biết, bản thân trăm năm cực khổ mưu đồ, triệt để biến thành công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước, may quần áo cưới cho người khác.
Ngay cả chúng thần chi phụ đều sẽ có cơ duyên thèm nhỏ dãi, từ nay về sau đã thuộc về người khác.
Quắc Chủ Thần ngưỡng mộ ghen tị, lại ói ra ba lít máu.
Đại Hoang Thần Tộc, khu vực trung ương.
Trong thần điện tương đối yên tĩnh, Yêu Cơ Ngân Hoàng Hải Vũ tuyệt mỹ với mái tóc dài màu lam, nhìn ba mươi sáu tiểu nữ hài trước mắt, trong lúc nhất thời có chút nhức đầu.
Nàng còn là lần đầu tiên chăm sóc nhiều đứa bé như vậy, cái này so với nàng trước kia lừa gạt người khác tới mua đồ của mình, còn khiến nàng da đầu tê dại hơn.
May mà có Thương Cảnh Không ở bên cạnh giúp đỡ. Trận sư thiên tài này về phương diện chiếu cố nữ hài tử, dường như là có chút thuận buồm xuôi gió. Ngân Hoàng Hải tộc thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Kiếm Thần Điện.
"Cẩu vật, lần này vì trợ giúp tiểu tình nhân của ngươi, lão nương ta đã hi sinh nhan sắc, ngươi nhất định phải nói lời giữ lời, xử xong nữ nhân dối trá kia, sau đó mang ta cao chạy xa bay"
Ngân Hoàng Hải Vũ trong lòng tràn đầy mong chờ.
1219 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận