Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2017: Ngoài ý muốn phát hiện ra

Đại sư Trần Bì Dương mỉm cười, nói: “Đừng căng thẳng, chỉ cần ta dùng thuốc nước trong cái chai này rót vào trong miệng An Mộ Hi là có thể khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, giải hết được lực của Cuồng Hóa Đan.”
Nói xong, nâng lên một cái bình màu xanh trông như chai bia, đi thẳng tới. Sau đó...
“Nghiệt độ, ực ực ực... cứu mạng, mau."
Hắn cũng bị An Mộ Hi đè xuống đất, toàn bộ thuốc nước bên trong chai rượu tuôn ừng ực ừng ực hết vào trong miệng của chính hắn. Ba ông cháu đều bị An Mộ Hi cuồng hóa treo lên đánh. Lâm Bắc Thần: “.”
Bình thường đan dược sư đều ngớ ngẩn hề hước như thế à? Hắn đành phải đích thân đi qua cứu lấy tình hình. Sau đó phát hiện, sau mỗi lần An Mộ Hi dùng “Cuồng Hóa Đan”
do mình nghiên cứu chế tạo nên, thực lực vậy mà lại thật sự tăng vọt.
Khó trách trong lòng ba ông cháu Trần Bì Dương lại không chút do dự đi bắt người, kết quả bị treo lên đánh, hóa ra là đánh giá sai thực lực của đối thủ. Cuối cùng, An Mộ Hi được rót uống một bình thuốc nước mới dần dần thoát khỏi trạng thái cuồng hóa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.- Nhưng Lâm Bắc Thần lại cảm thấy hắn đang giả vờ ngủ.
Dù sao cái kiểu trường hợp bị xấu mặt thế này, lão An nhất định không tình nguyện mở to mắt thừa nhận.
Giải quyết xong khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, Lâm Bắc Thần về đến tẩm cung của mình. Nơi này hiện giờ do hai tiểu thị nữ là Thiên Thiên và Thiên Thiên phụ trách.
Mấy nữ binh tuần tra bên ngoài đại điện nhìn thấy Lâm Bắc Thần liền vội vàng hành lễ.
Lâm Bắc Thần gật đầu, tiến vào. Trong đại điện rất yên tĩnh. Cũng rất sạch sẽ. Nhưng không có ai cả. Lâm Bắc Thần tiến vào tẩm điện bên cạnh.
Đẩy của tiến vào, hắn lập tức nhìn thấy Thiên Thiên đang nằm trên giường ngủ say, trên người đắp kín bằng một chiếc chăn lông mỏng manh, tia sáng dìu dịu bên ngoài đại điện xuyên qua màn cửa bằng sa mỏng chiếu lên giường, ánh sáng phác họa ra hình dáng thân hình chôn dưới lớp chăn lông. Mái tóc đen dài trải rộng trên chiếc giường đơn màu trắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm có ý cười ngọt người, dường như đang có giấc mộng đẹp nào đó...
Hình ảnh này, mỹ lệ động lòng người.
Lâm Bắc Thần đứng ở trước cửa ngơ ngác nhìn một hồi, ánh mắt có sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Hắn nhẹ nhàng tiến đến, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh Thiên Thiên. Trong không khí có mùi hương cơ thể của Thiên Thiên, tựa như đóa hoa hồng trắng trôi nổi lơ lửng. Hít thở mùi hương quen thuộc này, Lâm Bắc Thần dần thấy buồn ngủ. Bất tri bất giác, hắn vô cùng thoải mái ngủ thiếp đi mất.
Thời không bên trong đại điện tựa như đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Năm tháng, đều trở nên dịu dàng. Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Bắc Thần cảm nhận được trên mặt truyền đến cảm giác ngứa ngứa. Mở to mắt đã thấy Thiên Thiên đang dùng lọn tóc dài của mình nhẹ nhàng lượn tới lui trên mặt hắn.
“A... thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?"
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần mở mắt ra, tiểu thị nữ giật nảy mình, sau đó khuôn mặt trở nên đỏ bừng, mê người tựa như miếng ngọc dương chi đẹp đẽ hoàn mỹ phản xạ ánh trời chiếu tỏa ra ánh sáng đẹp nhất.
Lâm Bắc Thần với tay kéo lấy tay nàng, nói: “Dám quấy rầy giấc ngủ của bản thiếu gia, nên đánh"
Bốp. Vỗ nhẹ lên mông Thiên Thiên.
“A..."
Thiên Thiên nhỏ giọng hô lên, gương mặt càng đỏ ửng.
Mặc dù đã sớm có tiếp xúc da thịt với Lâm Bắc Thần, có quan hệ như vợ chồng, nhưng mỗi lần tiến đến gần, có hơi thân mật thì vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng.
Có lẽ đây chính là thể chất dễ ngượng trong truyền thuyết rồi.
“Nghe nói gần đây người ngủ nhiều?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi tiếp.
Thiên Thiên khẽ gật đầu, nói: “Ừm, luôn có cảm giác ngủ mãi không tỉnh, toàn thân không còn chút sức lực nào? Chắc không ngã bệnh rồi đấy chứ? Lâm Bắc Thần vội vàng vươn tay, lưu chuyển một tia chân khí tiến vào trong cơ thể Thiên Thiên, nói: “Đừng nhúc nhích, bản thiếu gia xem thử giúp người xem xảy ra chuyện gì rồi... Hửm?”
Đột nhiên, nét mặt hắn trở nên thảng thốt. Chợt trên mặt hiện ra vẻ không thể tin được. Chuyện này hình như tạo ra mạng người luôn rồi. Mặc dù Lâm Bắc Thần không phải thầy thuốc đông y, nhưng chân khí lưu chuyển trong cơ thể Thiên Thiên có thể thăm dò tất cả mọi thứ một cách rõ ràng. Trong bụng Thiên Thiên có một khí tức sinh mệnh hoàn toàn mới. Có rồi? Trong chốc lát, đầu óc Lâm Bắc Thần trống rỗng. Dĩ nhiên không phải hắn không muốn chịu trách nhiệm. Mà là...
Niềm vui to lớn trong nháy mắt giống như cơn bão tố càn quét não hải của hắn, khiến hắn có hơi không kịp phản ứng.
Dù sao tính từ kiếp trước, hắn cũng chưa từng có kinh nghiệm này. Mặc dù đã từng có vài chục người bạn gái cũ, nhưng tuyệt đối chưa từng tạo ra mạng người thế này. Chủ yếu là do hiệu quả của Lan Jing Ling (tên nhãn hiệu) quá là tốt. Ở thế giới này không có Lan Jing Ling, nhưng tới tận bây giờ, mấy vạn ức đều đã xuất ra ngoài rồi. Trừ một phần bị nuốt vào miệng to họng sâu, vô tình bị thiết thủ bỏ đi cùng với đi sai đường ra...
Ùm, còn lại chắc hẳn đều đã đến được nơi cần đến.
Nhưng cực kỳ hồng nhan tri kỷ đều không có bất kỳ phản ứng nào. Nhất là lúc trước, trong suốt năm tháng bị chính XXX bản “Kiếm Chi Chủ Quân”
điên cuồng bóc lột, xuất hàng nuốt vào nhả ra một lượng lớn, nhưng lại không có lấy chút hiệu quả nào. Có một lần Lâm Bắc Thần cho rằng có lẽ do bởi vì mình xuyên không đến nơi này, tạo nên một kiểu “cách li sinh sản”
nào đó không thể tưởng tượng được, hoặc là chính chỗ kia của cô thân thể này có bệnh gì đó, nên thời gian dần trôi qua cũng dần từ bỏ chờ mong trồng dưa được dưa.
Nói thật, từ sau khi nhận thức rõ hiện thực, hắn không còn xoắn xuýt việc trở về Trái Đất nữa. Lâm Bắc Thần vô cùng hy vọng có thể bám rễ sinh chồi ở nơi này, sinh ra đời sau nối dõi của mình. Nhưng thực tế thời gian dài không có xảy ra việc “tạo sinh mạng”
khiến Lâm Bắc Thần dần dần cũng lựa chọn mặc kệ, cứ để tự nhiên. Ai mà ngờ được... Tiểu thị nữ Thiên Thiên này lại đúng lúc này cho hắn một niềm vui bất ngờ đến thế. Một sinh mệnh nhỏ mới đang được sinh ra.
1335 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận