Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2170: Vậy thì chiến đấu đi!

“Đại đại lão bà, đi mau đi"
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn thoáng qua Tần chủ tế.
“Ngươi nói cho mọi người biết, ngàn vạn lần đừng đến đây tìm ta. Nếu như... hãy chạy trốn đến Thần giới thử xem."
Nếu hắn chiến tử ở đây, sự việc không thể vãn hồi. Có lẽ đến Thần giới sẽ trốn được qua một kiếp. Về phần các thần linh bị hắn kéo đến Đông Đạo Chân Châu? Xin lỗi, thao tác sai lầm. Mọi người tự cầu phúc đi. Hắn cũng không quay đầu lại, nghĩa vô phản cố phóng đến Thiên công tử. Trên đường, hắn bỗng nhiên ý thức được một việc.
Một chuyện rất quan trọng.
Cái gọi là trở về trái đất không biết từ lúc nào, từ một chấp niệm mà hắn cho rằng không thể buông xuống lại biến thành một suy nghĩ có cũng được không có cũng không sao. Điều hắn hoài niệm chính là sự ấm áp, thân tình và hữu nghị. Hắn quý trọng những thứ này. Thế giới Đông Đạo Chân Châu đã vô thanh vô tức giao phó cho hắn.
Rất nhiều thứ ngươi có được, người lại không cách nào cảm nhận được tầm quan trọng của nó.
Nhưng một khi người rơi vào tình huống sắp mất đi, phải đưa ra lựa chọn, người mới cảm nhận được nó là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của ngươi. Tình yêu cũng vậy. Tình hữu nghị cũng thế. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện chính là như vậy. Nếu ta đến Đông Đạo Chân Châu chính là vì thời khắc này, vậy hãy để ta điên cuồng thiêu đốt một lần đi.
Lâm Bắc Thần nhắm ngay Thiên công tử, trực tiếp mở ra Luân Hồi Tuyệt Cảnh, Quang hoa lóe lên.
Hai người đồng thời biến mất giữa thiên địa.
“Lâm Bắc Thần!”
Tần chủ tế hoa dung thất sắc, cũng không cách nào duy trì hình tượng bằng sơn mỹ nhân, kinh hô một tiếng, điên cuồng lao đến. Nhưng không cách nào bắt được bất kỳ khí tức gì của Lâm Bắc Thần. Tóc trắng tán loạn, bên trong ánh mắt đẹp của nàng toát lên sự bối rối và lo lắng không cách nào che giấu được.
Nữ thần cao cao tại thượng, chưa có thất tình lục dục, chưa từng nhiễm khói lửa hồng trần cuồn cuộn.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Không thấy thiếu niên kia đâu.
Đám thần ma chung quanh vọt lên.
Tần chủ tế lại tế ra Quang Minh kiếm.
Kiếm quang màu bạc vạch phá bầu trời, thần ma rơi xuống như mưa. Nàng cũng không rời đi như Lâm Bắc Thần đã nói.
Bởi vì nàng biết, sở dĩ Lâm Bắc Thần bảo nàng thông báo cho những người khác rút lui, chẳng qua chỉ là lấy một cái cớ cho nàng rời đi mà thôi. Những người mà hắn quý trọng hiện tại đã tiến về các nơi phá hủy khuyết long trụ, trong thời gian ngắn không có cách nào liên lạc với bọn họ.
Lúc này rút lui, tất cả mọi người đều phải chết.
Kỳ hạn thời gian không cho phép, tất cả mọi người không thể lựa chọn thối lui về phía sau.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Bắc Thần không lựa chọn chạy đi mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, phóng đến Thiên công tử.
Tần chủ tế huy kiếm trảm thần ma, giơ cao quang minh kiếm rơi xuống lực trường tế đàn chín tầng đỉnh Thánh Sơn. Kiếm thế phá thiên hà. Đây là một kích mà nàng ngưng tụ toàn bộ khí tinh thần và năng lượng trong cơ thể của mình. Nàng đã nghĩa vô phản cố. Giống như Lâm Bắc Thần đã nghĩa vô phản cố trước đó.
Chỉ cần trảm đầu mối then chốt của trận pháp, tất cả vẫn còn cơ hội để vãn hồi.
Kiếm quang màu bạc phá không, không ai có thể ngăn cản.
Mãi cho đến khi một thiếu nữ mặc trang phục kiếm sĩ màu trắng trong tay cầm theo một đoạn thương loang lổ vết gỉ xuất hiện ngăn lại quỹ tích của một kiếm này.
Mũi thương gảy nhẹ.
Một hồng mang thập tự lấp lóe.
Kiếm mang màu bạc bị điểm nát từng khúc.
Bóng người giao thoa.
Hai thân ảnh tuyệt mỹ đan vào nhau.
Thương và kiếm nhanh chóng va chạm.
Hỏa tinh bắn tung tóe, âm thanh binh khí va chạm giống như một khúc hòa âm, đột ngột mà khẩn trương, tinh tế như cơn mưa mùa thu không ngớt.
Đang ồn ào, đột nhiên yên tĩnh lại.
Bóng người tách ra.
Bạch Khâm Vân và Tần chủ tế đứng đối mặt nhau.
Đằng sau lưng Lolita ngực to hơn ngàn mét chính là quang mang lực trường tượng thần tế đàn chín tầng thánh điện.
Năng lượng ngàn vạn sinh linh thiên sơn vạn thủy đại lục bị hút ra, được trận pháp ma trận điên cuồng hấp thu, dùng huyết nhục chi khu nữ tử ở trung tâm lực trường không ngừng nuốt chửng.
“Tránh ra"
Tần chủ tế cầm Quang Minh kiếm, tinh mang trong mắt sắc như lưỡi kiếm. Thời gian Lâm Bắc Thần tranh thủ không nên bị nàng lãng phí.
Bạch Khâm Vân chậm rãi lắc đầu.
“Ta từ chối"
Mắt của nàng bình tĩnh đạm mạc, giống như mặt hồ không có gió thổi qua. Tần chủ tế không khỏi bực bội trong lòng.
“Ta nhớ người đã từng thích qua hắn"
Nàng nhịn xuống xúc động muốn ra tay, ý định thuyết phục thiếu nữ. Trong chớp mắt giao thủ vừa rồi, Bạch Khâm Vân biểu hiện thực lực cường đại khiến cho nàng ý thức được, liều mạng tranh đấu cũng khó mà đánh bại được Bạch Khâm Vân trong thời gian ngắn.
“Thế thì như thế nào?"
Bạch Khâm Vân lạnh nhạt nói.
“Nếu đúng, vậy thì tránh ra"
Tần chủ tế gấp lên, nghiêm túc nói: “Hắn vì phá hư trận pháp này, không rõ sống chết. Thiếu niên mà người từng thích dùng tính mạng của mình tranh thủ cơ hội, chớp mắt sẽ trôi qua. Bạch Khâm Vân, nếu trong lòng người còn có hắn, ngươi không nên cản ta”
“Ta còn ở đây, tế đàn sẽ còn ở đây"
Bạch Khâm Vân trả lời một cách đơn giản mà trực tiếp.
Nại Hà thương trong tay khẽ chấn động, ý chí chiến đấu không ngừng tăng vọt. Nàng thản nhiên nói: “Miệng lưỡi chi tranh vô ích thôi. Tần yêu thần, muốn phá hư tế đàn, ngươi hãy bước qua thi thể của ta"
Ánh mắt của nàng cực kỳ kiên định. Lúc này, Tần chủ tế ý thức được nàng không thể dùng lời nói để thuyết phục thiếu nữ đã từng thuộc về Vân Mộng thành.
Vậy thì chiến đấu đi.
1105 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận