Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2488: Chất vấn

Không phải Thiên Lang Vương tân nhiệm thu hút người khác, mà chính là chàng thanh niên như sao chổi hoành không xuất thế kia. Con đường quật khởi nghe rợn cả người.
Ai cũng biết Thiên Lang Vương tân nhiệm chẳng qua cũng chỉ là một con rối mặc cho người ta nhào nhặn, danh hào dọa người nhưng lại hữu danh vô thực. Lâm Bắc Thần thì lại khác. Sau khi giết chết nghị viên cấp hai Lâm Tâm Thành, chẳng những không bị bắt, ngược lại còn lông tóc không thương xuất hiện trong yến hội, càng làm cho nhiều người khiếp sợ không thôi.
Người xuất hiện ở đây không ai là ngu ngốc cả.
Tất nhiên cũng biết được nó đại diện cho ý nghĩa gì.
Vì thế, bọn họ lại càng kính sợ Lâm Bắc Thần, không dám chậm trễ.
Trong những trận tranh cãi, không ai dám đánh chủ ý giới tinh Bắc Lạc Sư Môn và tinh lộ Ngân Trần.
Điều này khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy không được thú vị.
Thân là nhân vật chính, chẳng lẽ không phải đến chỗ nào cũng sẽ bị khinh thường trước tiên, sau đó mới bất đắc dĩ thể hiện thực lực trang bức đánh vào mặt mấy người kia sao?
Tại sao bây giờ không có ai khiêu khích hắn thế?
Vậy hắn có cần chủ động khiêu khích người khác hay không?
Nếu không, hôm nay làm sao mà trang bức lập uy được?
Vừa nghĩ đến âm mưu mà Vương Trung và chúng tướng dưới trướng đã thương nghị xong, Lâm Bắc Thần nhịn không được muốn cười một giọng cười của nhân vật phản diện.
Trong yến hội hôm nay, vai trò của hắn là một đại gian thần chuẩn bị đoạt quyền, trần trụi thể nghiệm cảm giác làm Tào thừa tướng.
Làm thế nào để khiến mình như vừa gian lại vừa hung ác chứ?
Lâm Bắc Thần quay sang nìn Thiên Lang Vương trên thần tọa, không khỏi có chút đồng tình. Hắc hắc, quyền thống trị tinh khu Tử Vi?
Vậy thì lấy ngươi ra thôi.
“Khụ khụ.
Lâm Bắc Thần tằng hắng một cái.
Tiếng cãi vã trong đại điện cũng không ngừng lại.
“Các đại lão”
đang tranh giành địa bàn chẳng khác nào mấy bà bán hàng rong ngoài chợ không hề chú ý đến âm thanh của người mới, thành ra không ai nể mặt hắn.
Lâm Bắc Thần đại hỉ.
Cơ hội rốt cuộc cũng đã đến.
Có thể có cớ để viện rồi.
Hắn vỗ tay vào bàn bên cạnh: “Đủ rồi."
Bốp.
Cái bàn hóa thành bột mịn.
Trong đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía hắn.
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua cái bàn. Bàn làm chất liệu gì mà chẳng rắn chắc gì cả?
A, đúng rồi, cách đây không lâu, thực lực của ta dường như đã tăng lên.
“Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Ánh mắt của hắn quét qua mấy trăm quan viên, nghị viên và nguyên soái, nổi giận nói: “Trong mắt các ngươi còn có ta và Thiên Lang Vương bệ hạ không vậy?"
Hắn lôi hoàng thượng khôi lỗi vào cho thêm phần khí thế. Trong đại điện yên tĩnh hoàn toàn.
Ngay cả quyền Đại nghị trưởng Hoa Bãi, bốn vị nghị trưởng cấp hai khác cũng nhìn Lâm Bắc Thần, như có điều suy nghĩ.
Giọng điệu này...
Giống như Thiên Lang vương triều lại xuất hiện gian thần.
Mà tại sao lại dùng từ “lại”
chứ?
“Các ngươi nhìn lại từng người mình đi...
Lâm Bắc Thần tiếp tục mượn đề tài nói chuyện của mình: “Nào còn chút dáng vẻ của học sinh ba tốt, cán bộ ưu tú chứ? Nào còn chút dáng vẻ của quan viên vương quốc, nghị viên tinh khu và nguyên soái quân bộ? Các ngươi là bác gái bán thức ăn ngoài chợ sao? Cãi nhau... Các ngươi có tư cách quyết định tinh lộ, quân bộ và danh ngạch nghị viên hả?"
Tiếng cười trào phúng khiêu khích vang lên.
Còn thiếu chút nữa viết bốn chữ “mau đánh ta đi”
lên mặt.
Mọi người ở đây bị chửi, quả thật đã có chút tức giận.
Dù sao bọn họ cũng là nhân vật có mặt mũi, cũng có lòng tự trọng.
Sắc mặt quyền Đại nghị trưởng Hoa Bãi có chút âm trầm, hừ một tiếng. Âm thanh này giống như một loại tín hiệu nào đó.
"Ha ha ha.."
Một tiếng cười lãnh đạm vang lên.
Một nữ nhân trung niên thân cao bốn mét, mặc giáp da mềm, chậm rãi đứng lên, nhìn Lâm Bắc Thần, có chút trào phúng: “Xin hỏi các hạ là ai? Có chức vụ gì? Có tư cách gì mà ngồi ở vị trí nghị trưởng cấp hai, lại có tư cách gì nói ra câu không biết trời cao đất rộng?"
Tất cả những người đang ngồi đều có biểu hiện “có trò hay để xem rồi”.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Ngươi là ai?"
“Nguyên soái Khấp Huyết quân bộ tinh lộ Phi Ô Khấp Huyết Chi Nhận Hà Ngưng Sương”
Nữ nhân trung niên ngạo nghễ ngẩng đầu, gương mặt tràn ngập khiêu khích.
“A, thì ra là cái tên đoạt quyền khi sư diệt tổ, biến ba giới tinh đang sống thành tử vực, lại tru diệt một nửa giới tinh Ai Lao để tế luyện. Nguyên soái đồ tể Hà Ngưng Sương chính là ngươi"
Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Thần dần dần trở thành lưỡi kiếm lạnh lẽo âm u.
“Phải thì như thế nào?”
Hà Ngưng Sương cười lạnh đối mặt, không chút yếu thế.
Bà ta có thể quật khởi, ngoại trừ tâm ngoan thủ lạt, làm việc không từ thủ đoạn, còn chiếm được sự ủng hộ của binh mã Đại nguyên soái cả nước ngày xưa, bây giờ là quyền Đại nghị trưởng Hoa Bãi. Tất cả những người trong đại điện đều biết, bà ta là một trong những tâm phúc của quyền Đại nghị trưởng Hoa Bãi. Đối mặt với một hậu bối, có gì mà phải sợ chứ?
“Phải thì như thế nào?"
Lâm Bắc Thần gật đầu: “Hỏi rất hay.
Bành.
Một tiếng vang trầm đục.
Đầu Hà Ngưng Sương trong nháy mắt biến mất.
Cơ thể cao lớn ngửa về sau, chậm rãi đổ xuống. Bịch một tiếng nện xuống mặt đất. Lâm Bắc Thần thổi ngón tay: “Bây giờ ngươi đã hiểu phải thì như thế nào rồi chứ?”
Đại điện chấn kinh.
Từng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Hắn dám trực tiếp ra tay?
Ra tay giết người ngay trên Cát Lộc yến hội.
Đám người ngồi chung bàn tiệc với Khấp Huyết Chi Nhận Hà Ngưng Sương đều biến sắc, vội vàng tránh ra, nhìn thi thể không đầu nằm trên mặt đất tràn ra máu tươi, không khỏi vong hồn đại mạo.
Ai có thể nghĩ đến trong trường hợp này, lại có người dám một lời không hợp ra tay giết người cơ chứ.
Quyền đại nghị trưởng Hoa Bãi bỗng nhiên vươn người đứng dậy, tinh mang bắn ra trong mắt nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, giống như mãnh thú nhắm người, tản ra khí tức nguy hiểm.
Không khí khẩn trương lập tức tràn ngập.
Bốn nghị trưởng cấp hai khác, biểu hiện của mỗi người đều khác nhau. Ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần có kinh ngạc, có hiếu kỳ, cũng có sự không hiểu.
“Lâm tiểu hữu, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Sắc mặt Hoa Bãi âm trầm, lên tiếng chất vấn.
1272 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận