Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3054: Gánh họa thay

Từ Vân: “"
Nàng cảm thấy Lý Thiếu Phi có một loại năng lực thực thần kỳ: Bất luận kẻ nào nói chuyện với hắn được mấy câu, đều không nhịn được muốn đánh hắn!
Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, có Lý lão tướng quân dốc sức duy trì, xây dựng một chiến bộ một tinh trong vòng nửa năm là không thành vấn đề.
“Hệ thống quân đội – chính trị trong Huy Diệu thành chia thành bốn cấp, lần lượt là chiến bộ chủ, quân đoàn trưởng, thống soái và Huy Diệu thống soái. Trong đó, ba cấp trước có cấp bậc từ một tinh đến chín tinh, hai mươi bảy tầng thứ, mà đạt tới cấp Huy Diệu thống soái thì không còn phân bậc tinh cao hay thấp gì, mà toàn dựa vào thực lực và thế lực để nói chuyện “Cấp bậc tinh của chiến bộ chủ, quân đoàn trưởng và thống soái cao hay thấp được quyết định dựa vào thế lực của cá nhân, thế lực của quân đội dưới trướng và chiến công. Chiến bộ chủ cấp tinh cao không có quyền quản lý, thuyên chuyển đối với chiến bộ chủ cấp tinh thấp, nhưng quân đoàn trưởng đối với chiến bộ chủ, thống soái đối với quân đoàn trưởng thì có quyền thuyên chuyển"
Từ Vân lần thứ hai giải thích một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Người phụ nữ này làm việc rất chăm chỉ, hết lòng làm hết phận sự.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nhiều năm từ trước tới nay, nàng có thể nhận được sự tín nhiệm của Lê Hoằng Nghị, được trên dưới Đặc Pháp Cục ủng hộ.
“Cảm ơn Từ tỷ"
Lâm Bắc Thần liên tù tì không biết xấu hổ mà khen ngợi nịnh hót, trực tiếp khen ra hoa: “Từ tỷ không hổ là đóa hoa” của Đặc Pháp Cục ta, nữ quân sư đệ nhất Đế Đô, suy xét thật sự là quá chu đáo.
Từ Vân che lại khóe miệng, dùng đôi mắt to tròn liếc xéo hắn một cái.
Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động, đã đoán được cái gì, nói: “Tiến vào"
Chỉ thấy Tần Thụ bước nhanh tiến vào, hành lễ sau đó báo cáo, nói: “Đại nhân, đặc sứ của Thẩm Phán Đình đã đến, yêu cầu đại nhân đưa ra lời giải thích đối với sự tình hôm nay ở Nội Các khu.
“Nội Các khu đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Hoằng Nghị kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Lâm Bắc Thần cười hề hề, nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ. Hôm nay lúc đi đón cha nuôi, ta gặp phải một chút tranh chấp, mấy kẻ không biết sống chết là gì, cũng dám ở ngay trước mặt ta nhục mạ Lê đại nhân ngài, nói ngài là rùa đen già, thế thì ta sao có thể chịu được? Phải biết rằng Lê đại nhân ngài chính là cấp trên thân yêu nhất của ta, lúc ấy ta giận điên lên, rút kiếm chém xuống, ai biết bọn họ quá yếu không đỡ được nhát nào, lập tức ngỏm củ tỏi rất nhiều người.."
Khóe miệng Lê Hoằng Nghị khẽ run rẩy một chút.
Đây là giết người.
Còn không ngừng một người.
Hy vọng kẻ bị giết chết đều là nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì.
“Đã chết mấy người?"
Hắn hỏi.
“Một.” Lâm Bắc Thần nói.
Lê Hoằng Nghị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chết một người thì thật ra vấn đề không lớn.
“Hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...
Chỉ thấy Lâm Bắc Thần một bên bẻ ngón tay một nhớ lại tiếp tục đếm số.
Lê Hoàng Nghị: (*).
Đã chết nhiều người như thế?
“28, 64, 73, 109, 287..” Lâm Bắc Thần tiếp tục đếm số người, ra vẻ rất nỗ lực nhớ lại.
Lê Hoằng Nghị: ( I )/ CMN!
“Rốt cuộc là bao nhiêu?"
Hắn giận dữ hét: “Cho một con số xấp xỉ"
Lâm Bắc Thần cười nói: “Không tính Đình Trưởng của Thẩm Phán Đình thì đại khái có...
“Còn có người cấp bậc Đình Trưởng?"
Lê Hoằng Nghị giống như ăn phải chuột chết mà phát điên nói.
“Đại nhân, bình tĩnh” Lâm Bắc Thần vội vàng an ủi nói: “Chúng ta đường đường là Đặc Pháp Cục, cơ cấu chấp pháp đặc thù do Thần Thánh Đế Hoàng bệ hạ tự mình thành lập, xét về nguồn gốc, xét về lịch sử sâu xa, về quyền thế, chúng ta vốn nên ngang hàng với Nội Các, Huy Diệu thành và Nghị Hội. Đám Thẩm Phán Đình, Chấp Pháp Đình gì đó nên quỳ gối trước mặt chúng ta gọi ba ba... Giết mấy tên không biết trời cao đất rộng, không hiểu quy củ của bọn hắn, còn phải giải thích cho bọn hắn sao?"
Lê Hoằng Nghị: "
Lý Anh vỗ tay khen ngợi: “Nói rất đúng"
Lâm Bắc Thần quay đầu lại, lớn tiếng quát mắng Tần Thụ: “Đi nói cho người của Thẩm Phán Đình, cứ nói rằng chí cao tổng cục Lê đại nhân của chúng ta nói, không có lời giải thích, không phục thì chiến!"
Tần Thụ xoay người lanh lẹ chạy mất.
Lê Hoằng Nghị: "
Con mẹ nó.
Các ngươi ra vẻ cái gì, hát tướng thanh với nhau à.
Nhưng ánh mắt hắn lập loè mấy lần, cuối cùng vẫn không gọi lại Tần Thụ, cũng không tiếp tục nói gì.
Mối họa này, hắn phải vững vàng chấp nhận.
Mụ nội nó.
Từ sau khi Lý Thiếu Phi lên làm phó tổng cục, hắn thật giống như một con cóc nhảy vào hồ nước vốn đang bình tĩnh, lập tức đánh vỡ sự yên tĩnh, tùy theo hắn kêu to ộp ộp và vẫy vùng trong nước, bắt đầu tạo nên từng đợt gợn sóng càng lúc càng lớn.
Thế cục bị đánh vỡ.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, trong ánh mắt có một ít buồn bực, có một ít vui mừng, còn lại càng nhiều là lo lắng. Năm đó, từng có một người trẻ tuổi không thua kém gì Lâm Bắc Thần, cũng từng khuấy động phong vân, cùng từng ý đồ dịch chuyển hết thảy mất khống chế trở về quỹ đạo bình thường, cũng từng ý đồ bảo vệ sự tôn nghiêm của luật pháp của Thần Thánh Đế Hoàng, bảo vệ trật tự vốn nên có của Nhân tộc, chấp hành chức trách bình thường nhất của Đặc Pháp Cục...
Nhưng mà nàng rất mau đã chết mất.
Thân tử đạo tiêu. Chết không có chỗ chôn.
Nghe nói ngay cả xác chết cũng bị trục xuất ra khỏi Hồng Hoang.
Lê Hoằng Nghị không muốn Lý Thiếu Phi – người nối nghiệp mà hắn vất vả lắm mới tìm ra - cứ như vậy lại bước lên lối mòn sai lầm ngày xưa của người trẻ tuổi kia.
“Xem ra, ta cần thiết phải làm gì"
Lê Hoằng Nghị ở trong lòng âm thầm nói với bản thân mình như thế.
Đầu vai bị nhẹ nhàng vỗ một cái.
Hắn quay đầu.
Lão tướng quân Lý Anh đang nhìn hắn.
“Giấu tài không phải chuyện mà Đặc Pháp Cục nên làm, nếu còn tiếp tục chờ đợi thêm nữa, mất đi đại thế, sẽ khó mà lấy lại.” Lý Anh chậm rãi nói.
Lê Hoằng Nghị trong lòng ấm áp.
Quả nhiên cấp trên cũ vẫn là hiểu ta.
1113 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận