Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2296: Chôn xuống một vò rượu, để lại một người

Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn vào mặt Lâm Bắc Thần.
Gương mặt này quá anh tuấn.
Ánh mắt cũng rất chân thành. Trong chớp nhoáng đó, chuyện cũ quen biết khi xưa như biến thành mây khói thoáng qua, lướt ngang trong đầu nàng.
Môi anh đào của nàng hơi nhếch lên, uống cạn rượu trong chén. Trong chén đã không còn ánh trăng nữa.
“Đệ đệ thúi, ngươi muốn báo thù giúp tỷ tỷ, vậy hãy ngoan ngoãn tu luyện đi. Chờ đến khi nào người trở thành đế vương Võ đạo rồi hẵng cậy mạnh giúp tỷ"
Sắc mặt của nàng lại trở nên tươi cười toe toét không còn nghiêm túc nữa. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhắc đến tên của kẻ thù.
Lâm Bắc Thần hiểu ý nàng, không hỏi thêm nữa, trái lại nói: “Có phải người định đi nữa rồi không?"
Kiếm Tuyết Vô Danh gật đầu, nói: “Ừm, hành trình của tỷ tỷ là tinh trần đại hải. Giang sơn khi xưa bị lấy mất phải giành trở về, nên sau này ta sẽ rất bận bịu kích thích đấy"
Lâm Bắc Thần nói: “Lần nữa lên đường, là để một lần nữa chứng minh bản thân sao?"
Kiếm Tuyết Vô Danh lắc đầu.
Dường như nàng nhớ đến một vài chuyện xưa nào đó, trong đôi mắt đẹp lướt qua tia hận thù.
“Ta đã chờ đợi mấy trăm năm là để chờ một cơ hội. Ta muốn tranh đấu một phen không phải để chứng minh ta không tầm thường. Ta muốn nói cho các hoàng đế chư tộc thế giới này biết rằng thứ mà ta từng mất đi, ta nhất định phải tự tay lấy về"
Nàng nói ra từng chữ từng câu. Trong phút chốc đó, Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt chợt trở nên thật xa vời, cứ như Chúa tể vạn giới ở tận cửu thiên đang nhìn xuống vô tận tình hà. Trong lúc hoảng hốt đó, trên người nàng xuất hiện một vòng khí tức lạnh lẽo đáng sợ lưu chuyển, chỉ một thoáng chư thiên quanh thân như hóa thành núi thấy biển máu, tựa như thần ma đầy trời, hoàng đế chư thiên đều đang giãy dụa chìm nổi trong biển máu, có thức hải của vô tận sinh linh trôi nổi trong biển trời sao.
Loại cảm giác này biến mất theo cảm xúc mà Kiếm Tuyết Vô Danh thu liễm.
Lòng Lâm Bắc Thần thắt lại.
Chợt dâng lên niềm thương tiếc nồng đậm. Rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mới có thể khiến Cẩu nữ thần không đáng tin miệng cười toe toét, trong lòng thì lại chôn dấu hận thù và sát khí đến thế.
Hắn không nói gì, chỉ rót cho nàng một chén rượu. Dùng chén của hắn.
Kiếm Tuyết Vô Danh không hề ghét bỏ, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.
“Ta từng nghe người hát bài Tiểu hồng trần trong trúc viện ở Vân Mộng thành, rất hay... Hôm nay khóc ngày mai cười, không cầu có người thấu hiểu, một thân kiêu ngạo... Ta cũng rất thích ca từ Nàng nhìn sang Lâm Bắc Thần, có vẻ hơi ngốc nghếch khi say. Lâm Bắc Thần nói: “Vậy ta hát lại một lần nữa cho ngươi"
Kiếm Tuyết Vô Danh lắc đầu, nói: “Thôi, ta muốn nghe bài hát kìa... Hôm nay từ biệt, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại. Ta muốn người hát cho ta một bài chưa có ai từng nghe, chỉ một mình ta có thể nghe thôi."
Lâm Bắc Thần ngây người.
Hắn nhìn gương mặt hồn nhiên vì hơi phớt hồng mà trở nên mỹ lệ tuyệt luân hiếm thấy trước mắt, tưởng tượng đến việc nàng đã từng trải qua vô số gian nan vất vả mưa tuyết trong mảnh tinh hà này, trong đầu hắn có vô số lời muốn nói hiện lên, nhưng đều chẳng thể nói ra được.
Lâm Bắc Thần khẽ cười, rồi hát lên.
“Từ biệt nửa đời chẳng qua chỉ là quẩn quanh”
“Dùng hết mấy sợi tóc, đổi lấy mấy tơ sầu”
“Hoàng Lương nhất mộng hoang liêu, có dáng người.”
“Dốc cả một một đời chìm nổi, ngươi nói xem có ngu ngốc chăng?
“Chúng ta vượt qua núi non vượt băng qua biển lớn, nửa đời lưu lạc khắp chốn.”
“Mắt ngóng mây ngóng ai trong lòng”
“Chốn hoang liêu ánh trăng vơi đầy, nơi không thể quay về chính là cố hương"
“Mong người trở về vẫn còn dáng vẻ niên thiếu..”
Kiếm Tuyết Vô Danh lắng nghe, không khỏi ngây dại.
Ca từ bài hát này rõ ràng đang viết cho nàng, Hồng Hoang thế giới từ biệt nửa đời chẳng qua là quanh quẩn, cuối cùng một lần nữa trở về, tất thảy chuyện xưa bất quá là giấc mộng Hoàng Lương. Có rất nhiều chuyện, đúng thật ra đã là chuyện không thể quay lại được nữa rồi.
Nàng mơ hồ nghe được, ca từ này, rõ ràng là Lâm Bắc Thần đang khuyên nàng ở lại, từ bỏ ân oán khi xưa, chìm vào quá khứ không bằng nắm lấy hiện thực.- Nhưng nàng làm sao có thể từ bỏ cho được?
Nàng ngây dại nhìn thiếu niên áo trắng đang ca hát trước mắt mình.
Ánh trăng chiếu xuống trên người hắn, tinh khiết như bông tuyết rơi năm ấy.
Mưa phùn tràn ngập trên lọn tóc của hắn, óng ánh tựa như những linh hồn đã mất đi trong Tuyết giới ngày ấy.
Gió rất tĩnh lặng. Mây rất thấp.
Mưa phùn rất ngoan.
Ánh trăng thì rất đẹp.
Ca từ rất êm tai.
Giọng hát của thiếu niên áo trắng trước mắt càng dễ nghe hơn. Tất cả những thứ này nàng đều thích hết.
Rất thích, rất thích.
Nhưng nàng vẫn phải rời đi.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ: Nếu có một ngày giải quyết xong ân oán tình thù, khi nàng lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, phải chăng dáng vẻ của hắn vẫn còn như tối nay? Khi trở về liệu vẫn là thiếu niên? Hai người còn có thể tâm bình khí hòa uống rượu ca hát như thế này không?
Nếu không thể, không bằng sớm rời đi.
Tối nay đến đây, nàng vốn muốn thực hiện một lời hứa.
Nhưng bây giờ, đột nhiên nàng cảm thấy có lẽ không nên như thế này mới phải.
Đã không quay đầu lại, tại sao không quên đi? Nàng lẳng lặng nghe Lâm Bắc Thần hát.
Đợi đến khi hắn ca xong, gió đêm chợt ngừng thổi. Hương thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn bên bộ bàn ghế đá trên đỉnh Tham Nguyệt, nhưng nữ tử thanh lệ vượt qua cả ánh trăng trên trời cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng đi rồi.
Không để lại dù chỉ một lời.
Một tia ma khí tử sắc nhàn nhạt, phá vỡ trăng đêm cùng với gió đêm, nhanh chóng đi xa.
Lâm Bắc Thần ngồi nguyên tại chỗ không đuổi theo.
Hai tay của hắn chống cằm, há miệng hút vào, uống một hơi cạn sạch rượu trong vò.
Sau đó, trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, chắp vá cái chén bằng đá bị bóp nát kia lại, cố gắng khiến nó hoàn chỉnh như ban đầu, cẩn thận từng li từng tí cất đi.
Những thứ cùng được cất đi còn có bộ bàn đá và ghế đá mà Kiếm Tuyết Vô Danh đã gọt thành.
Cuối cùng, một vò rượu còn lại được chôn xuống trên đỉnh Tham Nguyệt này. Trăng là ánh sáng cố hương. Người là bạn cũ thân yêu. Rượu là thứ chất chứa năm tháng. Chôn xuống một vò rượu, nhất định có thể lưu lại một người.
1238 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận