Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2092: Quà tặng

Lâm Bắc Thần đưa sách hướng dẫn luyện hóa Mộc Linh Chi Tâm đã chuẩn bị từ trước cho Nhạc Hồng Hương: “Ngươi hãy nghiên cứu cẩn thận trước đi. Chờ ngươi rõ ràng chi tiết bên trong, ta sẽ giúp ngươi hấp thu vật này”
“Được”
Nhạc Hồng Hương tiếp nhận quyển sách hướng dẫn, cẩn thận nghiên cứu. Rất nhanh nàng đã lĩnh ngộ toàn bộ.
Dựa theo những gì trong sách hướng dẫn đã nói, Nhạc Hồng Hương và Lâm Bắc Thần đến mật thất, bắt đầu thử dung hợp Mộc Linh Chi Tâm.
Trái tim lấy trường thọ và lực sinh mệnh cường đại của Ngụy Thần Lão Tổ Thanh Mộc thần tộc tồn trữ năng lượng sinh mệnh khổng lồ khó mà tính toán. Nhạc Hồng Hương cẩn thận hấp thu từng chút một năng lượng bên trong, dung hợp vào bên trong cơ thể của mình.
Lâm Bắc Thần lại càng không dám thất lễ, ở một bên cẩn thận hộ pháp.
Ai biết được quá trình dung hợp lại thuận lợi hơn so với Lâm Bắc Thần đã nghĩ rất nhiều.
Một số nguy hiểm có khả năng xuất hiện đều không phát sinh trên người Nhạc Hồng Hương.
Nàng hấp thu năng lượng Mộc Linh Chi Tâm từng chút một, cuối cùng triệt để dung nhập nó vào trong cơ thể.
Tiếp theo, trên người Nhạc Hồng Hương xuất hiện thay đổi to lớn.
Cả người Nhạc Hồng Hương bao phủ bên trong vầng sáng màu ngọc lục bảo tuyệt đẹp.
Khí tức sinh mệnh mạnh mẽ bành trướng trong cơ thể của nàng, giống như dòng nước lũ quét sạch mỗi một bộ vị, mỗi một khí quan, mỗi một dây thần kinh của nàng, cho đến ngũ tạng lục phủ, tứ chi cơ thể, thậm chí mỗi một tế bào đều được sức mạnh sinh linh cường đại mà cao cấp này cọ rửa qua một lần.
Bản nguyên sinh mệnh cũng được tăng lên. Cùng một loại với quá trình phạt mao tẩy tủy.
Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, lỗ chân lông bên ngoài da thịt trần trụi của Nhạc Hồng Hương thấm ra một hạt tròn màu đen chút xíu.
Dưới bề mặt của làn da trắng vốn có, những hoa văn màu xanh lá cây nhàn nhạt nhấp nháy, khiến cho da thịt của Nhạc Hồng Hương lại càng óng ánh, lại càng trắng hơn, giống như đang tái tạo lại cơ thể của nàng.
Không ngoài dự liệu của Lâm Bắc Thần, vết sẹo trên mặt Nhạc Hồng Hương bắt đầu thay đổi.
Theo những hạt tròn tạp chất màu đen không ngừng bài xuất ra khỏi lỗ chân lông, hai vết sẹo xanh đỏ giao nhau trên mặt nàng chậm rãi tróc ra.
Chỗ vết sẹo trước kia được làn da trắng noãn thay thế.
Từng vết sẹo nhỏ vụn rơi xuống.
Cuối cùng, dung mạo Nhạc Hồng Hương đã hoàn toàn khôi phục.
Da thịt hồng nhuận trắng như tuyết không chút tỳ vết, cái mũi cao thẳng, gương mặt nở nang, vầng trán trơn bóng, khắp gương mặt chẳng khác nào đồ sứ bạch ngọc, tản ra màu sắc oánh nhuận, đôi mắt một mí lại tăng thêm khí chất khó mà hình dung cho gương mặt của nàng, giống như ma lực thần kỳ vẽ rồng điểm mắt.
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh nhìn xem cũng không khỏi cảm thán hiệu quả thần kỳ của Mộc Linh Chi Tâm. Tim của hắn đã trôi lại xuống bụng. Lúc trước, Nhạc Hồng Hương vị cứu hắn dẫn đến bị hủy dung, trở thành nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng hắn. Mặc dù cô nương này rất kiên cường tiếp nhận hết thảy, cũng chưa từng cho rằng Lâm Bắc Thần nợ nàng cái gì, nhưng trong lòng của hắn từ đầu đến cuối vẫn không thể vượt qua được sự day dứt đó, vẫn luôn nghĩ cách khôi phục lại dung mạo cho Nhạc Hồng Hương.
Hôm nay, rốt cuộc hắn cũng đã hoàn thành lời hứa này. Lại qua nửa canh giờ.
Nhạc Hồng Hương chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt sáng chói.
“Ta..."
Nhạc Hồng Hương cũng cảm nhận được dị biến trên gương mặt của mình. Nàng đưa hai tay, chậm rãi vuốt ve gương mặt.
Bóng loáng như đồ sứ.
Hoàn toàn khác biệt so với việc vuốt ve gương mặt giống như vuốt vỏ cây thô ráp ngày xưa.
Nội tâm của nàng khó mà át chế run lên.
Lâm Bắc Thần vội vàng đưa đến một cái gương nhỏ.
Tay Nhạc Hồng Hương run run, sờ mặt của mình trong gương.
Một lát sau, trong hốc mắt có nước mắt rơi xuống.
Gương mặt trong gương mỹ lệ giống như mộng ảo, còn thanh lệ hơn rất nhiều so với trước khi nàng bị hủy dung.
Nàng khóc nức nở, giống như đang nằm mơ.
Lâm Bắc Thần không nói gì.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Nhạc Hồng Hương. Trên thế giới này không có nữ nhân nào mà không chú ý đến dung nhan của mình. Trước đó, nàng thoải mái và rộng lượng, càng nhiều hơn chính là một sự thỏa hiệp với vận mệnh. Sau khi thỏa hiệp, mất mà được lại, đủ để cho bất kỳ nữ nhân nào khôi phục lại dung mạo phải chảy nước mắt vì kích động. Nhưng điều khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tốc độ khôi phục cảm xúc của Nhạc Hồng Hương còn nhanh hơn so với hắn đã nghĩ. Cũng chỉ trong mười hô hấp, nàng đã khôi phục lại bình thường.
“Bạn học Bắc Thần, ta nghĩ ta vẫn phải nói một câu, cảm ơn người"
Nhạc Hồng Hương chân thành mà nghiêm túc nói: “Ta có thể cảm giác được, kỳ vật có tên Mộc Linh Chi Tâm kia khôi phục không chỉ là dung mạo của ta mà còn có một sự gia tăng thần kỳ không thể tưởng tượng nổi. Nếu ta đoán không sai, giá của nó nhất định càng thêm trân quý hơn mấy thần thạch mà người đã nói?"
Lâm Bắc Thần cười hắc hắc: “Có trân quý cũng không trân quý bằng Tiểu Hương Hương người"
Mặt Nhạc Hồng Hương hơi đỏ lên: “Trước ngươi không phải nói có việc cần ta hỗ trợ sao? Là chuyện gì?"
“A, ta muốn người giúp ta cô đọng thần lực Du Hồn Mộc Cảnh"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ trong lòng nhưng cũng không nói ra, chỉ nghiêm mặt nói: “Không nói trước việc hỗ trợ, ta còn chuẩn bị một món quà cho ngươi"
Nhạc Hồng Hương hơi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Ngươi đã cho ta rất nhiều"
Đổi lại là người khác, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối.
Bởi vì nàng không muốn nợ người ta thứ gì.
Nhưng người nói lời này là Lâm Bắc Thần, nàng cũng không muốn làm trái ý nguyện của hắn, cũng không muốn để hắn mất hứng. Cũng may Lâm Bắc Thần hiểu rất rõ Nhạc Hồng Hương, đã sớm nghĩ kỹ cớ và lý do, không để cho nàng từ chối: “Giữa chúng ta mà còn khách sáo như vậy sao? Hơn nữa, ngươi nhất định phải nhận món quà này. Chỉ có nhận nó, người mới có thể chân chính giúp ta, cũng như trợ lực cho liên minh, bình định động loạn toàn bộ Đông Đạo Chân Châu"
1239 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận