Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2416: Ta không phải bán

Đám người Lâm Bắc Thần chậm rãi bước đến gần cánh cổng khu đại môn sinh hoạt.
Ngoài cửa, ngoại trừ người xếp hàng vào thành làm công, một khu vực lớn xung quanh còn có rất nhiều người ăn xin, chẳng khác nào một ngôi chợ đen hỗn loạn, không có trật tự.
“Cơ thể khỏe mạnh, thành thạo một nghề mới có tư cách vào làm trong khu sinh hoạt tương đối an toàn này. Người không có bản lĩnh, già yếu tàn tật thì không có tư cách tiến vào. Đại soái Long Huyễn cho rằng, có vào cũng không tìm được việc, ngược lại sẽ tạo thành hỗn loạn"
Dạ Thiên Lăng giải thích.
“Vì sao bọn họ không đến bến cảng?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Dạ Thiên Lăng đáp: “Long Văn quân bộ không cho phép. Trước đó có một số người sống không nổi nữa muốn đến chỗ của chúng ta. Kết quả nửa đường bị Long Văn quân sĩ giết sạch”
“Không được đi?”.
Lâm Bắc Thần cau mày nói: “Vì sao? Bọn họ là người sống bên ngoài khu sinh hoạt, tại sao không cho phép bọn họ cầu sinh? Chẳng lẽ nhất định phải để bọn họ chết đói ở chỗ này hay sao?"
Dạ Thiên Lăng bất đắc dĩ đáp: “Nghe nói, Long Huyễn đại soái cho rằng, chỉ có để cho những người già yếu tàn tật kêu rên, giãy chết bên ngoài mới có thể khiến cho những người có tư cách vào thành hiểu rằng mình may mắn đến cỡ nào, từ đó cố gắng làm việc, không oán giận cũng không phản kháng”
Cẩu đại soái đó đúng là không phải người tốt. Ánh mắt Lâm Bắc Thần đảo qua mấy người ăn xin bên ngoài. Đa số đều là người già, trẻ nhỏ, còn có phụ nữ yếu đuối.
Bọn họ tóc tai rối bời, áo không đủ che thân, gầy trơ cả xương, vẻ mặt ngây ngô, ánh mắt mờ mịt, khiếp đảm nhưng lại ẩn chứa hy vọng đánh giá mỗi một người đi ngang, dùng trực giác phán đoán đối phương có nguy hiểm hay không, có thể trở thành đối tượng ăn xin hay không.
Bọn họ không dám xin ăn đám binh sĩ Long Văn mặc giáp trụ màu đỏ sậm.
Bởi vì không những không nhận được sự thương hại, ngược lại còn bị đánh tổn thương.
“Vị thiếu gia này, xin hãy rủ lòng thương, hai ngày qua ta đã không có cái gì vào bụng.”
Một cụ già tóc bạc trắng, bờ môi khô nứt như lòng sông khô cạn, cố gắng giơ cái giỏ trúc trong tay khẩn cầu người xếp hàng.
“Cho ta xin miếng nước, mẹ ta sắp không chịu được rồi. Ta van cầu ngài cho ta một ngụm nước”
Một đứa bé gầy còm chỉ còn da bọc xương hai tay cầm một cái chén bể, quỳ trên mặt đất cầu khẩn.
“Tiểu Hạo, Tiểu Hạo, con sao rồi? Con tỉnh lại đi, đừng dọa nương mà. Con tỉnh lại đi, hôm nay nhất định sẽ có thức ăn.”
Một phụ nhân quần áo tả tơi, trong tay ôm một đứa bé không mặc quần áo. Đáng tiếc, đứa bé bởi vì đói khát mà vĩnh viễn không bao giờ mở mắt nữa. Cảnh tượng thảm như vậy phát sinh khắp nơi.
“Mười sáu tuổi, nam hài, tu luyện được mấy ngày, cấp 2, có sức lực, đổi một cân nước?
“Xin đại nhân hãy thương xót, thu luôn vợ của ta là Ny Nhi. Nàng ấy chịu khó, tay chân lanh lẹ. Ta chỉ cần ba miếng bánh là được, không, hai miếng... một miếng, một miếng cũng được”
“Nhà ta có hai đứa nhỏ, đổi nước, đổi bánh cái gì cũng được, mau đến đây đổi đi”
Tiếng rao hàng kỳ dị truyền đến.
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại. Trên một bãi đất trống râm mát khác, ba bốn chục người đang ngồi, có nam có nữ đều rất trẻ trung. Dưới sự dẫn đầu của đại nhân trong nhà, người nào cũng ngồi đó, trên mái tóc rối bời cắm một cọng cỏ tiêu, biểu thị ý bán thân.
Bán nô lệ? Không, là bán con trai con gái của họ. Hình ảnh giống như trong sách sử xuất hiện trước mắt của mình, khiến trong lòng Lâm Bắc Thần cảm thấy khó chịu.
Đây là thế đạo chó hoang gì thế.
Toàn là chó hoang hào cường.
Cộc cộc cộc.
Một chuỗi tiếng vó ngựa vang lên.
Bên trong cánh cửa, một đội kỵ sĩ áo giáp sâm nghiệm thúc ngựa vọt ra.
Người đang xếp hàng lập tức tránh đi, cung kính quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Kỳ Giang đại nhân"
Đội trưởng thủ vệ Long Văn quân sĩ vội vàng ngênh đón.
Đội trưởng kỵ sĩ tên Kỳ Giang, hai mươi kỵ sĩ sau lưng mặc Long Văn giáp màu đỏ, cưỡi Đà Long Liệt Diễm Thú, sát khí bừng bừng, hàn ý bức người, nhìn bề ngoài vô cùng phong cách.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng.
Đà Long Liệt Diễm Thú cưỡi rất thỏai mái.
“Kỳ Giang là chiến tướng nhất đẳng Long Văn quân bộ, làm người tàn nhẫn, nhưng phong cách làm việc lại rất chu toàn và cẩn thận, là một trong những tướng lĩnh tâm phúc Long Huyễn đại soái tin tưởng nhất. Người này đặc biệt mang thù, tuyệt đối không nên trêu chọc"
Dạ Thiên Lăng nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần trong lòng tự nhủ, còn ghi thù bằng ta sao? Cộc cộc cộc.
Kỳ Giang giục ngựa đến trước khoảng sân bán con.
“Bốn tướng phụng mệnh đại soái muốn chiêu mười thị nữ”
Ánh mắt của hắn giống như đao cạo xương, đảo qua đám người: “Mỗi người chỉ có thể đổi được một cân nước, mười cái bánh. Đồng ý bán thì đứng qua"
Đám người rối loạn tưng bừng.
Điều kiện như vậy có thể nói là rất có sức hấp dẫn.
Mười mấy đứa bé đứng dậy nhưng lại bị che mẹ bên cạnh giữ chặt, lắc đầu liên tục, thấp giọng khuyên nhủ:
“Đừng đi, đừng đi."
Long Huyễn đại soái háo sắc như mệnh.
Bấy nhiêu thôi thì không sao, nhưng nghe nói ông ta còn có một số đam mê đặc biệt.
Thị nữ được mua, dùng chưa đến hai ba ngày đã bị đánh chết tươi. Người may mắn không chết thì sẽ ban thưởng cho thuộc hạ đùa bỡn, sống không bằng chết.
Người khác mua thị nữ về tối đa cũng chỉ phát tiết một chút, nhưng bị đại soái mua, chẳng khác nào rơi vào hang sói, cũng không khác gì đi chịu chết.
1183 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận