Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2589: Cắm hoa

Nhạc Hồng Hương mỉm cười. Sau khi phục sinh lại, nàng lúc nào cũng tu luyện, không dám có chút lơ lỏng nào. Nàng là loại người ngoài mềm trong cứng. Cả đời nàng sợ nhất là mang đến phiền phức cho người khác. Gia giáo được dưỡng thành từ nhỏ chính là hết thảy phải dựa vào chính mình. Cho nên, trong thế giới tình cảm, nàng cũng luôn hướng nội, bị động và chậm chạp. Nhưng một người chưa từng biết yêu như nàng lại bị Lâm Bắc Thần làm cho động tâm. Nàng đã từng thử cố đến gần. Cũng từng có suy nghĩ muốn thổ lộ cõi lòng.
Đáng tiếc, Lâm Bắc Thần quá sáng chói, giống như mặt trời, khiến cho nàng không dám nhìn gần. Vô số nữ nhân như tre già măng mọc muốn đến gần hắn. Tính cách hướng nội của Nhạc Hồng Hương khiến nàng lần lượt lui bước, đứng từ xa mà nhìn, vì hắn mà chúc phúc, cũng nguyện vì hắn mà nỗ lực hết thảy. Vết sẹo xấu xí trên mặt nàng trước kia đối với nàng mà nói, ngược lại chính là một loại ký thác. Mặc dù về sau, cũng là Lâm Bắc Thần phí hết tâm tư vì nàng tìm Mộc Linh Chi Tâm giúp nàng khôi phục lại dung mạo.
Bây giờ, thời đại đã thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi.
Nhạc Hồng Hương cũng thay đổi.
Nàng có huyết mạch cấp Phá Hạn, có Lâm Bắc Thần trải đường, tu vi tiến triển nhanh chóng. Trong mắt dân bản địa thế giới Hồng Hoang, nàng tuyệt đối là một kỳ tích kinh khủng. Đến hôm nay, Nhạc Hồng Hương đã là một cường giả Đại tông sư.. Nhất là về thiên trận, nàng có được thiên phú khó mà hình dung. Điều này cũng có nguyên nhân rất lớn khi nàng khổ tu huyền trận ở Đông Đạo Chân Châu. Liên quan chặt chẽ không thể tách rời với thiên phú bản thân Nhạc Hồng Hương. Nhìn mái tóc hơi rối của Nhạc Hồng Hương trong bóng đêm, Lâm Bắc Thần nhịn không được liền đưa tay vuốt mái tóc lại cho nàng, sau đó đưa một điếu thuốc lá trà hoa dành cho nữ: “Thử khẩu vị mới một chút không? Ta mới nghiên cứu ra, có lẽ là cảm giác mà người thích”
Gương mặt Nhạc Hồng Hương nóng lên, làm bộ không có chuyện gì phát sinh, càng không tránh, thoải mái nhận lấy, ngón tay thành thạo duyên dáng kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng, môi hé ra, chậm rãi hít một hơi.
Một mùi hương của hoa sơn trà trong nháy mắt tràn ngập ra. Thấm vào ruột gan.
Mắt Nhạc Hồng Hương sáng lên.
Nàng thích trận pháp, thích thư họa, thích hoa. Trong đó, nàng thích nhất là hoa sơn trà. Mùi hương của hoa sơn trà thơm mà không mị, lệ mà không tầm thường, không tranh diễm, không mời sủng, một mình nở ở một nơi không người, một mình hưởng thụ vẻ đẹp của núi sông, đợi cho cánh hoa xinh đẹp, cho dù là mỹ lệ bị mưa gió thổi đi cũng vẫn lưu lại một mùi hương trà, trả lại cho thế giới đã nuôi dưỡng nó.
Khi đốt điếu thuốc này, một mùi hương trả nhàn nhạt tỏa ra, vô cùng thanh tịnh, có tác dụng kỳ diệu, khiến cho tâm trạng vốn đang ngổn ngang của Nhạc Hồng Hương lập tức bình tĩnh lại.
“Thích không?"
Lâm Bắc Thần cũng đốt cho mình một điếu thuốc.
Nhạc Hồng Hương gật đầu.
“Vậy nó chỉ thuộc về một mình người”
Lâm Bắc Thần nói: “Từ nay về sau, chỉ một mình người có được nó”
Tâm trạng vốn đã yên tĩnh lại của Nhạc Hồng Hương lập tức một lần nữa trở nên mênh mông. Lần này, nàng cũng không từ chối. Đối với Nhạc Hồng Hương mà nói, tiếp nhận còn muốn khó khăn hơn so với từ chối. Lâm Bắc Thần lấy ba gói thuốc Trà Hoa Nữ Sĩ từ trong Baidu Netdisk ra, nhét vào tay Nhạc Hồng Hương: “Không cần tiết kiệm, cứ hút thoải mái. Cánh cửa của ta luôn mở rộng với người, sẽ cung ứng vô hạn”.
Nhạc Hồng Hương ừm một tiếng, tiếp nhận bao thuốc. Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, chợt bật cười.
Nhạc Hồng Hương không hiểu hỏi: “Ngươi... cười cái gì?”
Lâm Bắc Thần không nói.
Có một số chuyện, bạn học Nhạc sẽ mãi mãi không hiểu được. Ví dụ ngươi ở trái đất, nếu cầm mấy điếu thuốc này đi cua gái, đoán chừng người sẽ bị xem là não tàn, nhưng ở cái thế giới này, mấy điếu thuốc lá ngược lại khiến cho nữ thần Nhạc Hồng Hương phải đỏ mặt, giống như nhặt được chí bảo. Đây chính là cuộc sống sao?
“Không nói thì thôi."
Nhạc Hồng Hương hừ nhẹ một tiếng.
Nàng hiếm khi bộc lộ tâm trạng giống như con nít như thế này. Nàng và Lâm Bắc Thần quen biết thời gian không ngắn, nàng hiểu rất rõ Lâm Bắc Thần, biết tên gia hỏa này bị não tật. Cho dù đến bây giờ, hắn cũng trị không hết, nhiều khi có suy nghĩ và lời nói mà người khác hoàn toàn không cách nào hiểu được. Vì thế, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc. Lâm Bắc Thần hút thuốc, thổi ra một ngụm khói, ngắm nhìn mỹ nhân thư hương trước mắt. Hình ảnh thật đẹp.
Chỉ trong nháy mắt, tim hắn đột nhiên đập hơi nhanh.
Giang sơn như vẽ, mỹ nhân như ngọc.- Nếu có thể ôm mỹ nhân vào lòng, cần chi phải để ý đến giang sơn chứ?
“Ta phải về rồi"
Nhạc Hồng Hương hút xong ba điếu thuốc, nhẹ nhàng dụi tàn thuốc, sau đó cẩn thận cất đi.
“Để ta tiễn người"
Lâm Bắc Thần tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Nhạc Hồng Hương.
Nhạc Hồng Hương cũng không giãy dụa, tùy ý đến Lâm Bắc Thần nắm lấy, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay.
Thân hình của hai người chậm rãi tiến vào trong bóng đêm....
Hôm sau.
Sắc trời đã rõ.
Lúc này, Lâm Bắc Thần mới quay về, bị Lăng Thần ngăn lại trước cửa chính.
“Suốt đêm không về, huynh đã đi làm cái gì rồi?"
Lăng Thần nheo mắt hỏi.
“A, cái này... đi học cắm hoa"
Lâm Bắc Thần thuận miệng đáp.
“Huynh? Học cắm hoa?"
Lăng Thần có chút ngoài ý muốn: “Tại sao huynh đột nhiên lại thích cắm hoa?”
“Trước kia ta cũng vẫn thích mà, ta đặc biệt còn học qua.."
Lâm Bắc Thần nói, sau đó sóng vai Lăng Thần bước vào trong sảnh. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Lâm Bắc Thần nói: “Cắm hoa và luyện kiếm đều cần sáng tạo. Chờ ta học xong, ta sẽ thực hiện cho muội xem, để muội biết cái gì gọi là cắm hoa chân chính. Muội nhất định sẽ thích"
Lăng Thần nheo mắt cười: “Được, ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu, huynh muốn nghe cái nào?"
1384 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận