Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3005: Không cần thiết

“Ha ha, người một nhà?"
Quan viên trẻ tuổi chẳng thèm quan tâm, nở nụ cười, nói: “Đừng ngu ngốc nữa, ngươi đã bị cách chức rồi, còn tính là người một nhà gì nữa? Hơn nữa, muốn làm người một nhà với ta sao? Ha ha, ngươi cũng xứng?” Lúc này, đám người Hắc Ám Thu Cát Giả ở phía trước chậm rãi tách ra thành một khe hở rộng cỡ một mét.
Giống như thủy triều hắc ám bị ác niệm của Đại Ma Vương tách ra. Một bóng người chầm chậm bước đến. Chính là Đình trưởng Lận Nhu mà hắn đã từng gặp ở Thẩm Phán Đình.
Quan viên trẻ tuổi lập tức bước nhanh đến, hành lễ với hắn ta, đổi sắc mặt ngay, tỏ vẻ cung kính nói: “Lận Đình trưởng, người mà ngài muốn tìm, ta đã đưa đến"
Lận Nhu mỉm cười, nói: “Trần đại nhân vất vả rồi.
“Không dám, không dám, ha ha, có thể cống hiến sức lực cho Lận thúc thúc chính là vinh hạnh của ta. Tinh thần cả người quan viên trẻ tuổi dường như trở nên thoải mái hẳn, nói: “Hi vọng sau này còn cơ hội làm việc cùng thúc thúc"
Nói xong, hån quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần, khóe miệng vẽ nên nụ cười trào phúng, nói: “Không phải vừa nãy ngươi muốn biết ta là ai sao? Ta tên là Trương Hữu Chí, ngươi nhớ cho kỹ cái tên này, nhưng cũng vô dụng thôi, bởi vì ngươi nhất định sẽ là một người chết nhanh thôi"
Lúc này Lâm Bắc Thần vô cùng bình tĩnh. Không cần phải giả vờ nữa rồi.
Hắn gật đầu, trả lời: “Trương Hữu Chí đúng không? Ta nhớ kỹ rồi, còn về chuyện có tác dụng hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi"
Nhưng Lận Nhu đã có vẻ không thể chờ đợi nổi nữa.
Hắn vội vàng muốn có được thân phận là người thắng, để sỉ nhục đối thủ, hưởng thụ niềm vui.
Hắn tiến về trước một bước, Lận Nhu nhìn vào Lâm Bắc Thần, nhìn xuống từ trên cao, nói: “Ha ha, Lý cục trưởng, ta từng nói rồi mà, khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa, ngươi sẽ không còn tư cách đứng đó nói chuyện với ta nữa... Bây giờ ngươi đã tin chưa?"
“Nơi này là Đặc Pháp Cục"
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Ngươi nhất thiết phải bắt ta ngay tại đây?"
Vẻ tươi cười trên mặt Lận Nhu vụt tắt, đáp: “Ngươi đã không còn là Cục trưởng cấp hai nữa rồi, Đặc Pháp Cục sẽ không che chở tội phạm đã bị cách chức... Ta khuyên ngươi đừng mang ý nghĩ muốn phản kháng, thúc thủ chịu trói đi, tránh lãng phí thời gian của đôi bên.
Lâm Bắc Thần chậm rãi duỗi tay ra, nói: “Đương nhiên ta sẽ không phản kháng rồi, nhưng ta sợ ngươi không dám bắt ta thôi Lận Nhu nở nụ cười giễu: “Còn cố làm ra vẻ huyền bí... Người đâu, dùng tinh liêu.
Hai Hắc Ám Thu Cát Giả cảnh giới cấp Đế, thân mình thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Thần như ma quỷ, động tác thuần thục dùng xích liêu tra tấn đặc chế có gai ngược chuyên dùng để đối phó với tội phạm trọng hình chộp lên cổ tay Lâm Bắc Thần.
Rắc rắc.
Tinh liêu siết chặt.
Từng chiếc gai luyện kim có độc mảnh như lông trâu chui vào trong da thịt trên cổ tay Lâm Bắc Thần.
Lận Nhu yên lòng hẳn.
“Ta vốn cho rằng Lý Thiếu Phi hoành hành ngang dọc không biết sợ là thiết hán tử tâm như sắt thép chân chính. Không ngờ, ha ha, chẳng qua là kẻ hèn nhát ỷ vào lớp vỏ Đặc Pháp Cục mới dám đối đầu với Thẩm Phán Đình.
Lột ra lớp vỏ da này rồi, đến cả dũng khí phản kháng cũng không có."
Hắn bắt đầu sỉ nhục thỏa thích với thân phận là người thắng.
Đây chẳng qua chỉ là món khai vị thôi.
“Ta đâu có phản kháng, bởi vì không cần thiết.
Lâm Bắc Thần thản nhiên tiếp lời.
“Người đâu, soát người, tháo hết tất cả trang bị trên người hắn xuống"
Lận Nhu nói.
Đây là một trong những trình tự cần thiết trong quá trình bắt người của Thẩm Phán Đình. Trương Hữu Chí chủ động xin đi, nói: “Lận thúc thúc, để ta làm đi. Ha ha, dù sao gia hỏa này là người của Đặc Pháp Cục, để ta đến chào hỏi hắn... Vả lại, ta tương đối quen thuộc với các loại trang bị của Đặc Pháp Cục.
Lận Nhu cười, gật đầu: “Được"
Trương Hữu Chí thuần thục sờ soạng tới lui trên người Lâm Bắc Thần. Một lúc sau đã lôi ra được một tấm lệnh bài ấn tín.
“Đã bị cách chức mà còn mang theo bên người những thứ này, đúng là vừa đáng thương lại đáng cười... Hả? Đây không phải là lệnh bài ấn tín Cục trưởng cấp hai của ngươi, đây là... Ngươi? Ngươi ngươi ngươi... Trương Hữu Chí nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trên lệnh bài ấn tín, ngây người trong chớp mắt.
Giọng nói của hắn run rẩy, miệng của hắn cũng run run, hắn không tin nổi, dụi mắt mình, sau đó cẩn thận nhìn lại. Toàn thân hắn như hóa đá, đứng ngây đơ tại chỗ.
“Xảy ra chuyện gì thế?"
Lận Nhu kỳ quái, hỏi: “Hữu Chí, ngươi tìm ra được thứ gì rồi?” Nhưng lúc này, Trương Hữu Chí hoàn toàn không còn tâm trí đâu để trả lời.
Hắn nhìn lệnh bài ấn tín trong tay, đột nhiên nhớ đến một việc. Trước đó hắn có mơ hồ nghe đồn rằng Tổng cục đại nhân vừa mới đề bạt một Phó tổng cục mới, lập tức nhậm chức, hơn nữa còn là kiểu Phó tổng cục có thực quyền. Người đó đã được giao một căn phòng làm việc độc lập rộng lớn trong tòa nhà, bắt đầu xây dựng cơ cấu độc lập riêng.
Giống như rất nhiều người khác, Trương Hữu Chí vừa hóng được tin tức này, ý nghĩ đầu tiên chính là hành động, nhào đầu vào dưới trướng tân Phó cục trưởng.
Dù sao các loại cơ cấu mới xây dựng tuyệt đối sẽ co rất nhiều vị trí còn trống. Một khi may mắn được tân Phó cục trưởng nhắm trúng, đến lúc đó có thể một bước lên trời, hơn hẳn việc dốc sức làm việc cả trăm nghìn năm.
Trương Hữu Chí vắt hết óc cũng muốn được lọt vào mắt xanh của tân Phó cục trưởng, để lại ấn tượng sâu sắc trước vị đại lão này.
Nhưng nghìn vạn lần cũng không thể ngờ được.
Hắn thật sự đã thực hiện được giấc mơ của mình.
Hắn thật sự để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt tân Phó cục trưởng.
Chẳng qua là loại ấn tượng thế này hoàn toàn tương phản so với những gì hắn chờ mong.
1247 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận