Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1993: Nhìn thấy chuyện không nên thấy

Cùng một thời gian.
Hình chiếu siêu dẫn tinh thể các nơi Đại Hoang thần thành đột nhiên khôi phục.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Kiếm Tiêu Dao đang sừng sững giữa hư không.
Phan Đa Tình không biết tung tích.
Hào Khốc thâm uyên bị đánh thành một vùng phế tích.
Trận chiến đó kinh khủng đến loại trình độ đó sao?
Kiếm Tiêu Dao và Phan Đa Tình đánh nát Hào Khốc thâm uyên, đánh vỡ cầu viễn cổ? Vạn chúng sợ hãi.
“Ngươi không phải nói lão đại gặp nguy hiểm, bị bóng tối vô tận nuốt chửng sao?” Đám hoàn khố Lư Băng Ổn cùng nhau quay lại nhìn Tiềm Long.
Tiềm Long nghẹn họng nhìn trân trối: “Có lẽ ta cảm ứng sai rồi?”
“Sai?”
“Ngươi sắp hù chết chúng ta.”
“Không thể tha thứ.”
“Đánh hắn.”
Bốp bốp bốp.
Bốn tên hoàn khố còn lại như lang như hổ xông lên, không nói câu nào đánh Tiềm Long túi bụi. Tất cả đều tại tên cẩu vật này.
Hại bọn họ vừa rồi thiếu chút nữa rơi lệ.
Sở Ngân và Đái Tử Thuần liếc nhìn nhau, lặng lẽ thở phào một hơi.
Nhất là Sở Ngân.
Đừng nhìn hắn vừa rồi thuyết phục Thanh Lôi, một câu “phải tin tưởng hắn” nói rất tiêu sái, nhưng trong lòng lại vô cùng bất ổn, sợ khi hình chiếu khôi phục lại, hắn sẽ nhìn thấy thi thể của Lâm Bắc Thần.
Thanh Lôi trong tiếng hô to gọi nhỏ của đám công tử bột, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí mở to mắt.
Khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần bình yên vô sự vỗ hỏa dực trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, nước mắt vui mừng của tiểu thiếu phụ rơi xuống.
Óng ánh.
Giống như linh hồn của nàng.
“Tê tê tê...”
Hoàng kim cự tích mang một thùng rượu đến, rót rượu cho mọi người. “Nào... nào... cạn ly.”
Bàn Hổ cũng hưng phấn đến gương mặt đỏ bừng, siết nắm đấm thật chặt.
Đám hoàn khố cũng quay người lại, giơ ly rượu lên, hưng phấn chạm cốc.
Hoàng kim cự tích rất lưu manh, là một con thằn lằn hung ác.
Rượu đến lúc này, nó bẻ cái đuôi của mình, mặc kệ chỗ cái đuôi bị đứt chảy máu xì xì, cứ bỏ thẳng cái đuôi lên đống lửa mà nướng, thè lưỡi nói: “Tê tê tê...”
“Nó... nó... nói mời mọi người... ăn thịt nướng.”
Bàn Hổ là một phiên dịch viên rất xứng chức nhưng kỹ thuật thì dở tệ.
“Đúng rồi, đại cục đã định, chúng ta có phải nên chuẩn bị một chút đến tham gia nghi thức trao giải quán quân của giải thi đấu thần tuyển hay không?”
Tiềm Long mặt mũi bầm dập đứng dậy.
Mọi người nghe xong, mắt sáng lên.
“Đúng vậy.”
“Kiên quyết không thể để lão đại mất mặt, nhất định phải an bài thỏa đáng.” “Dao Nhân, nhất định phải làm phô trương một chút.”
Đám công tử bột thật sự rất giỏi về việc này, vô cùng hào hứng lên kế hoạch.
....
...
Lãnh địa của hỏa diễm chi chủ.
“Aa a a...”
Thần tạo sư Ban Ân huy động chùy của mình điên cuồng đập xuống mặt đất. Mặt đất nứt ra, sau đó sụp đổ.
Rất nhiều dung nham từ trong kẽ đất phun ra ngoài.
Gương mặt Ban Ân tràn ngập sự phẫn nộ lẫn không cam lòng.
Hắn thua.
Tác phẩm của hắn bị bại bởi tác phẩm của Ban Dương.
Mặc dù không biết tại sao hình ảnh trong hình chiếu lại biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người cười cuối cùng chính là Kiếm Tiêu Dao.
“Ha ha ha ...”
Bên trong thần điện cách đó mấy chục dặm vang lên tiếng cười của Ban Dương.
Tiếng cười đó vô cùng chói tai.
Ban Ân chắc hẳn sẽ tức giận đến phát điên.
“Tên phế vật Phan Đa Tình không đáng để ta bỏ xuống tâm huyết.”
“Lần này Ban Dương có thể thắng, không phải thần tạo thuật của ta bại bởi hắn mà là Phan Đa Tình không bằng Kiếm Tiêu Dao.”
“Cho nên, muốn đánh bại Ban Dương, nhất định phải hợp tác với Phan Đa Tình.” ‘Đúng, chính là như vậy.”
“Ta có chủ ý mới.”
“Ta muốn chế tạo một thanh binh khí mới cho Kiếm Tiêu Dao, khiến cho hắn yêu thích không buông tay, tự nguyện từ bỏ thanh phá kiếm cho Ban Dương chế tạo. Cứ như vậy, cũng đủ chứng tỏ thần tạo thuật của ta lợi hại hơn so với Ban Dương.”
“Ha ha ha, ta thật đúng là một thiên tài.”
Đầu óc Ban Ân rất linh hoạt, không hổ danh là thần tạo sư có trí tuệ lớn nhất.
Hắn có một kế hoạch rất bí mật.
...
...
Lãnh địa Thanh Mộc thần hệ, Thụ Sơn Hoa Hải.
“Quả là thế.”
Gốc cây Ngụy Thần lão tổ lên tiếng nói chuyện.
Bên trong gốc cây toát ra một tia sinh khí, khôi phục sức sống, hai nhánh cây hai bên biến thành hai cánh tay, rễ bên dưới biến thành hai cái chân, sau đó nhảy dựng lên biến thành một thụ nhân.
Đỉnh đầu là lá xanh.
Ngụy Thần lão tổ nhìn hình ảnh trên hình chiếu đã được khôi phục, gương mặt lốm đốm như vỏ cây nở một nụ cười.
Mặc dù là một trận đánh cược không có đường quay về. Nhưng ông rốt cuộc đã thành công.
Sau đó, ông chờ Kiếm Tiêu Dao làm tròn lời hứa.
Ông tin Kiếm Tiêu Dao nói sẽ giữ lời.
...
...
Các nơi thần thành đều vang lên tiếng reo hò, thán phục.
Quán quân giải thi đấu thần tuyển đã ra lò.
Là Đại Ma Vương Kiếm Tiêu Dao.
Thiếu niên này từ đầu đến đuôi đều một đường nghiền ép, rốt cuộc đã trở thành người chiến thắng.
Truyền kỳ của hắn vẫn còn tiếp tục.
Phản ứng của các đại thần tộc không giống nhau.
Nhưng ai cũng biết, một tân quý đang từ từ bay lên ở Thần giới.
Tổn thất lớn nhất chính là Liệt Dương thần tộc.
Lúc này, đa số thần linh, quyến tộc Liệt Dương thần tộc còn đang cảm thấy hối hận vì thất bại của Phan Đa Tình trong trận chung kết. Tin tức của Liệt Dương chủ thần còn chưa truyền ra.
“Hắn còn sống.”
Hương Nhan tế tư vừa mừng vừa sợ.
Nàng quay đầu nhìn sư phụ của mình.
Lão nhân tóc xám trắng lưng còng vẫn ngồi yên, dường như không có suy nghĩ gì về kết cục đó. Nụ cười trên gương mặt Hương Nhan tế tư chậm rãi tan đi.
Hình như sư phụ đã biết cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận