Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2645: Rốt cuộc người muốn thế nào đây?

Phương Chi Li cũng im lặng không nói.
Hắn cũng không nghĩ Lâm Bắc Thần sẽ thật sự đại khai sát giới với người của thư viện Đông Lâm.
Mặc dù loại người như cha con Lý gia không quang minh chính đại gì, hành vi của thư viện Đông Lâm cũng nên chịu trừng trị, nhưng nếu quả thật đồ sát hết trong ngoài viện lạc gần trăm thư sinh Đông Lâm tại nơi này thì sẽ khiến Lâm Bắc Thần biến thành kẻ thù của Tiến sĩ đạo toàn bộ tinh hệ Lệ Chí trong chớp mắt. Như thế rất bất lợi cho kế hoạch sau này, càng trở ngại to lớn trên con đường tu luyện Tiến sĩ đạo của Tần Liên Thần. Trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng bước chân. Bước chân của cha con Lý gia cứ như là nhịp trống, nện lên trái tim của mỗi người. Mắt thấy đám người thư viện Đông Lâm sắp ra khỏi cửa lớn, đột nhiên giọng nói vô cùng trào phúng vang lên.
“Sao hả? Bây giờ bắt đầu ra vẻ đáng thương sao? Không phải mới vừa rồi còn chảnh lắm à? Không phải đã nói mặc kệ thiếu gia nhà ta có thân phận gì cũng nhất định phải chơi chết hắn hay sao? Thư viện Đông Lâm các ngươi không phải xưa nay rất chú trọng lời nói ra tất phải làm à? Đừng đi chứ, tiếp tục đi, không phải muốn báo thù cho con trai sao? Sao đấy, tử thù giết con cũng coi như xong à?"
Là Vương Phong Lưu.
Đoàn trưởng đoàn phục vụ đặc biệt của “Phục Hưng chi kiếm”
bị đánh sưng mặt sưng mũi lộ vẻ mặt trào phúng và khiêu khích, rất có dáng vẻ của một tên gian thần mặt trắng. Trong nháy mắt, khí thế bùng nổ.
Bầu không khí bên trong toàn bộ tòa viện chữ thiên số một dường như ngưng đọng lại thành thể rắn.
Bước chân tiếc về phía trước của cha con Lý Tử Di, Lý Quang Ngu lập tức dừng lại tại chỗ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nành trong nháy mắt rịn ra trên trán, con người gần như co lại nhuyễn như cây kim.
“Thiếu gia, không thể cứ thế bỏ qua cho bọn họ được, ngươi không biết đấy thôi, chính là hai con hàng này, dẫn người xông vào, tuyên bố phải nghiền xương người thành tro, phải lột da uống máu người, thậm chí còn tuyên bố muốn hủy dung của ngươi nữa."
Vương Phong Lưu không chút do dự mà đâm thọc, nói: “Ngươi nhìn xem, vì ta trung thành một lòng mở miệng bảo vệ người nên bọn họ mới phát rồ đả thương ta, đánh phọt cả máu mũi luôn”
Ta thiệt thiệt thiệt thiệt tình mà.
Cha con Lý thị suýt chút nữa ngã khuyu.
Nghiền xương thành tro, lột da uống máu, rõ ràng là tung tin đồn nhảm, người đầu tới đây, có kẻ tung tin thất thiệt này. Cả chuyện hủy dung có nói quá lắm không vậy. Cái tên Vương Phong Lưu này, đồ chó chết, ngồi vững thiết lập gian thần.
“Hửm?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, xoa mi tâm, nói: “Nếu đã vậy xin các vị dừng bước"
Phó viện trưởng thư viện Đông Lâm Lý Tử Di đột nhiên xoay người, như một dã thú đang xù lông, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần rồi hỏi: “Ngươi muốn như nào?”
Lý Quang Ngu không nói gì, nhưng vào một cái đã chắn phía trước bảo vệ cho phụ thân, dây thần kinh toàn thân căng lên, lông tơ dựng đứng, triệu hoán “Mệnh Hồn chi thư”
màu bạc ra trước người.
Các thư sinh học viện Đông Lâm cũng kiên cường, lập tức ào đến, bao bọc vây quanh hai cha con họ, dùng tấm thân máu thịt bảo vệ bọn hắn từng tầng từng lớp ở ngay chính giữa.
“Ta muốn như nào?"
Lâm Bắc Thần cười, sau đó bỗng dưng đưa tay ôm hờ, làm động tác như muốn bóp còi Gatling gun như trước đó: “Các ngươi xông vào, nghe lén ta... nhìn lén ta... đả thương chiến sĩ trung thành nhất của ta, còn hỏi ta muốn như nào? Đương nhiên là ta muốn làm thịt đám vương bát đản không có lương tâm các ngươi rồi”
Két xẹt xẹt xẹt. Âm thanh điện xẹt màu xanh lam khiến người ta hết hồn hết vía lại vang lên lần nữa. Tử thần dường như sắp hiện thân lần nữa. Chỉ thoáng chốc, trong không khí lại vang lên tiếng lật sách. Tầng tầng lớp lớp bức tường năng lượng kỳ dị, ngăn cản trước người các thư sinh thư viện Đông Lâm mặt mày trắng bệch. Có người bị dọa sợ đến mức nhắm mắt lại, có người hai chân như nhũn ra, có người thì thét lên chói tai, điên cuồng thôi động chân khí phòng ngự...
Nhưng chỉ nháy mắt sau đó. Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe, chân cụt tay đứt vung vãi cũng không xuất hiện. Các thư sinh thở dốc hổn hển từng hơi một trong sợ hãi, nghi hoặc mở mắt, sờ khắp người mình, phát hiện ra bản thân không chút tổn hại, vẫn hoàn hảo như trước. Thứ điện kiếm khí màu xanh lam khủng bố cường hãn đủ để khiến cường giả Tinh quân ngũ thập cửu giai đỉnh cao mất khi khả năng chống đỡ trong chớp mắt, đủ để xé rách cơ thể Thánh thể đạo trong nháy mắt không hề xuất hiện.
“Ha ha ha, ha ha ha...
Lâm Bắc Thần đứng ở mé bên kia, phô trương cười lớn: “Két xẹt xẹt xẹt... Xin lỗi, hù dọa các ngươi thôi, vừa rồi là ta dùng miệng tạo âm thanh, giống lắm hả? Kỹ thuật miệng của ta thế nào?”
Đám người thư viện Đông Lâm vừa sợ vừa giận. Lâm Bắc Thần còn ôm bụng, chỉ tay vào đám người này, phô trương cười phá lên: “Thư viện Đông Lâm, chậc chậc chậc, đại học viện xếp thứ hai ở tinh hệ Lệ Chí. Ha ha, một đám ô hợp, đồ hèn nhát... Nói đúng ra, mới vừa rồi không phải các ngươi đã bị dọa đến mức “tuyến đầu”
co rụt luôn đấy chứ?"
Liên tục bị trêu chọc, cảm giác bị nhục nhã trong nháy mắt tràn ngập vẻ mặt các thư sinh thư viện Đông Lâm.
Nếu là trước đây, với tính nết ngang ngược của bọn họ, lúc này chỉ sợ đã sớm không thèm quan tâm sống chết xông lên tử chiến rồi. Nhưng lần này, bọn họ không dám.
Bởi vì bọn họ biết, thiếu niên tuấn mỹ như yêu ma ở đối diện kia thật sự có thể xé nát lực lượng và thủ đoạn của tất cả mọi người chỉ trong nháy mắt.
“Ngươi.”
Sắc mặt Lý Quang Ngu đầy khuất nhục, tách ra khỏi đồng bạn, tiến về phía trước nhất, nói: “Trần Bắc Lâm, rốt cuộc người muốn thế nào đây?"
1306 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận