Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3017: Đế Hoàng thái tử

Lời còn chưa dứt.
Phía trên da thịt của hắn, có hoa văn màu trắng nhạt lít nha lít nhít lấp lóe.
Giống như trận pháp.
Lại giống như bí thuật.
Quỷ quyệt mới lạ.
Đây là áo nghĩa cuối cùng của Lý Thị– Hoàng Cấp Đê Ngữ.
Bí thiệt truyền lại từ đế hoàng Thần Thánh.
Theo với sự quyết đoán của Lý Hằng Viễn, đại huynh, nhị huynh của hắn là Lý Hằng Nghị, Lý Hằng Trân, trên da thịt của hai người đều lấp lóe hoa văn màu trắng nhạt tương tự.
Ba người tâm niệm tương thông, đều đưa ra quyết đoán.
"Phụ thân, đại bá, Nhị thúc"
Nhìn thấy một màn này, trái tim của Lý Trần Duyên như bị dao cắt.
Hắn biết, nếu như mình thật sự lùi, phụ thân ba người hôm nay chắc hẳn sẽ phải chết, nhưng nếu như không lùi, tất cả những gì mà Lý gia nhọc nhằn khổ sở bảo vệ, đều sẽ trở thành bụi bặm.
Lý Trần Duyên rất thù hận sự bất lực của mình.
Loại vô năng này, từng ở trong quá trình thông quan của Vạn Tộc Chi Ngục, không chỉ một lần bao trùm lấy hắn.
May mà vào lúc đó, có một anh chàng đến tận bây giờ ngay cả tên hắn cũng không biết, hết lần này đến lần khác đứng ra, ngăn cơn sóng dữ, tạo kỳ tích.
sáng Cho dù là ở trong lúc tuyệt vọng nhất, tên kia cũng có thể mang đến hi vọng cho ngươi, giúp ngươi giải quyết hết tất cả khó khăn.
Đáng tiếc sau khi rời khỏi Đế Hoàng thần điện, tên kia đột nhiên liền biến mất.
Nếu như hắn không rời đi, có lẽ nhất định có thể nghĩ được cách, để đám người của đoàn cống phẩm hiện tạikhông rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế, cũng sẽ không để Lý gia lâm vào tuyệt cảnh... Tên kia, hắn rốt cuộc đã đi nơi nào chứ?
Lý Trần Duyên vung cánh tay hô to: "Đám người nhanh chóng theo ta.."
Lời còn chưa nói xong, vẻ mặt của hắn đột nhiên khẽ giật mình, ngẩn người ngay tại chỗ.
"Còn không đi?"
Bên cạnh truyền đến tiếng thúc giục của Lý Hằng Viễn.
Cả người hắn đã như đồ sứ hiện đầy vết rạn, đến cuối cùng, lực lượng của linh hồn vượt qua tử vong sắp bộc phát.
Đó chính là cực hạn sáng chói sau cùng của hắn.
Nhưng Lý Trần Duyên vẫn giống như không nghe thấy.
Hắn nhìn về phía nơi xa.
Nơi đó là hướng của thông đạo.
Không biết từ khi nào, một thân ảnh quen thuộc thân mặc bạch y, lặng yên xuất hiện ở chỗ lối ra của thông đạo, đang cười ha hả chào hỏi với hắn.
Trên mặt của Lý Trần Duyên hiện ra vẻ không thể tin nổi.
Hắn vô thức dụi dụi mắt của mình, sợ là bản thân hoa mắt mà nhìn lầm.
Nhìn lại.
Không sai.
Là hắn.
Chính là hắn.
"Đế Hoàng thái tử"
Lý Trần Duyên mừng rỡ như điên hét to.
Đúng thế.
Anh chàng xuất hiện kia, tất nhiên chính là Lâm Bắc Thần.
Hắn lại lần nữa đăng nhập vào tài khoản ‘Đế Hoàng thái tử rồi.
Lại nhặt cái áo lót này lên.
Hiệu quả nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao thì bất cứ chuyện gì dính dáng đến hai chữ Đế Hoàng, đều sẽ không tầm thường, trong nháy mắt liền có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay cả cường giả cấp Tinh Tôn cũng không ngoại lệ.
Thế là, tất cả mọi người đều tập trung chú ý nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Ba người Lý Hằng Viễn, trong lòng trong nháy mắt hiện ra lời mà Lý Trần Duyên đã nói, tên cuồng tín đồ kia ở trong Vạn Tộc Chi Ngục và Âm Gian vũ trụ, đã từng có quang mang vạn trượng, người trẻ tuổi đã từng bị phân thân của Đế hoàng Thần Thánh phụ thân, tuân theo ý chí của Đế Hoàng.
Chính là hắn?
"Đế Hoàng thái tử?"
Triệu Kiêu quay người, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Trên đời này, lại còn có người dám lấy cái này làm hiệu?"
Rất hiển nhiên, hắn cũng không biết−nói chính xác, là hoàn toàn không biết đoàn cống phẩm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho nên mở miệng khiêu khích chế giễu. Trên mặt của Hắc Côn Tinh Tôn lại lộ ra vẻ ngưng trọng. Mặc dù hắn cũng không biết tường tận mọi chuyện, nhưng trực giác của tu vi cấp Tinh Tôn nói cho hắn biết, người trẻ tuổi ngoài ý liệu xuất hiện trước mắt này cực kỳ đáng sợ.
Lâm Bắc Thần lại không thèm để ý đến hai tên tạp ngư này.
Hắn nhìn về phía Lý Trần Duyên, nói: "Sao lại làm chật vật như vậy?"
Lý Trần Duyên lúc này đã triệt để buông lỏng.
Dù sao, khi một nam nhân từng bị Đế Hoàng nhập thân đến trước mặt của ngươi, ngươi còn có cái gì đáng lo đâu chú?
Cái gì cũng không cần làm cả.
Nằm xuống là được rồi.
Chờ bị mang bay thôi.
"Nói ra rất dài dòng" Hắn lớn tiếng nói: "Vẫn xin thái tử nhanh chóng giết chết hai người này, tuyệt đối không thể để bọn hắn trốn thoát, để tránh tin tức bị tiết lộ" "Được"
Lâm Bắc Thần cũng biết, trước mắt không phải thời điểm để trang bức, ngay lập tức tâm niệm khẽ động, Bích Lạc Kiếm cùng Hoàng Tuyền Kiếm đồng thời xuất hiện trong tay.
Kiếm ý lưu chuyển.
Tưởng niệm chi tình vô thanh vô tức, lan tràn ra.
"Ha ha."
Triệu Kiêu cười to: "Nhưng mà chỉ là Đế cấp, lại dám ngông cuồng như thế, Đế Hoàng thái tử tự cho mình là...
Hưu.
Kiếm quang lóe lên.
Triệu Kiêu bỏ mình.
Giống như đèn tắt.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Hắc Côn Thiên Tôn, nói: "Hắn vẫn luôn dũng cảm như thế sao?"
1270 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận